Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 196: Thanh lâm kỳ cảnh (2)

"Những năm gần đây nơi này không yên ổn, xung quanh núi còn sinh ra chướng khí, nhất là vụ thiên là nguy hiểm nhất, Dịch tiên sinh ngươi tính là vận khí tốt..."
"Đúng vậy, người xứ khác như nhà ngươi là trùng hợp thuận theo đường đi trong sương mù tới thôn trang chúng ta, nếu như đi nhầm đường tiến vào trong núi, vậy thì nguy hiểm!"
Thật ra núi trong Tú Châu cũng không tính nhiều hiểm trở, hoặc là nói thế lên xuống cũng không phải rất khoa trương, là chậm rãi bắt đầu cao thấp, độ dốc vừa phải.
Nhưng thật ra mạch núi không nhỏ, rừng cũng không ít, nếu như tính phạm vi tổng thể thì cũng là gồm nhiều dãy núi hợp lại.
Chỉ là cảm giác chênh lệch lên xuống giữa những dãy núi cũng không hề quá cao, có đôi khi sẽ có một loại ảo giác, không phân biệt được lúc nào lên núi lúc nào rời núi, cho nên rất dễ lạc đường.
Nhân khẩu Tú Châu phân bố rất không đồng đều, khu bên này là thuộc vùng hoang vắng.
Người thôn trại lên núi kiếm ăn, cũng trồng trọt đánh cá, thời gian sinh sống cũng coi như tạm được, tuy rằng những năm gần đây không yên ổn, nhưng vẫn không đến mức không sống nổi.
Dịch Thư Nguyên vừa nói chuyện phiếm vừa nghe rất nghiêm túc, trong lòng cũng đang suy nghĩ sự tình.
Đại khái sau nửa canh giờ, Dịch Thư Nguyên đi tới một gò đất tương đối đặc thù trong thôn.
Thôn trại này trên đại thể là kiến tạo theo vòng tròn, xung quanh có nơi có tường vây, có nơi lấy tường nhà bên ngoài làm giới, bên trong lên lên xuống xuống.
Lúc này Dịch Thư Nguyên đang đứng ở biên giới một cái thủy đàm có hàng rào trung tâm, cũng là nơi cư dân lấy nước chủ yếu.
Trước mặt thủy đàm có một chỗ quảng trường tương đối bằng phẳng, phía sau là mô đất hở ra, hai bên còn có một chút lầu các trong thôn, vị thế quảng trường này cũng coi như là tương đối được vờn quanh.
Ngày hôm nay trời đầy mây, tuy rằng không thấy mặt trời nhưng lúc này sương mù đã tiêu tan.
Sương mù vừa tản, cảm xúc người trong thôn trại rõ ràng cũng sẽ buông lỏng xuống.
Một chiếc bàn nhỏ và một cái ghế, Dịch Thư Nguyên lưng tựa thủy đàm ngồi xuống ghế, xung quanh đã sớm vây đầy người trong thôn trại, trên lầu nhà hai bên cũng có không ít người nhô đầu ra.
Cách Dịch Thư Nguyên gần nhất, mấy hài tử hầu như đã gần như nằm úp sấp lên bên cạnh bàn.
Nghe nói có người muốn kể chuyện, hồi lâu không gặp hình thức hay hoạt động giải trí nào, người trong thôn phần lớn đều muốn đến tham gia náo nhiệt, tới xem sự tình ly kỳ.
Đám người đều nghị luận, có người nói tới lai lịch của người kể chuyện.
Có người đang thảo luận sẽ kể về cái gì, cũng có người ồn ào kêu người kể chuyện bắt đầu nhanh lên.
Dịch Thư Nguyên cất kỹ thước gõ cùng quạt xếp, thoáng cuốn tay áo lên một chút, lại nâng chung trà lên rót một chén nhỏ làm ấm giọng, kể chuyện cũng cần có cảm giác nghi thức.
Một khắc tiếp theo, Dịch Thư Nguyên một tay cầm quạt một tay giơ thước gõ lên.
"Đùng ! ".
Một tiếng đập giòn vang bỗng nhiên dựng lên, lấn át âm thanh nghị luận của tất cả mọi người, tất cả mọi người giật mình đồng thời theo bản năng ngậm miệng, khiến cho nơi đây thoáng cái trở lên yên tĩnh lại.
Mà dưới loại bầu không khí này, cũng không có ai tiếp tục mở miệng nữa, toàn bộ đều nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Xoẹt xẹt ! ".
Quạt xếp được mở ra, lộ ra sơn thủy thần hồ kỳ vĩ trên mặt quạt.
"Hôm nay mới đến bảo phương, được lý trưởng tiếp đãi, liền bêu xấu kể một đoạn chuyện xưa, dùng để báo đáp..."
Dịch Thư Nguyên đảo mắt nhìn qua mọi người ở chỗ này, sau đó hơi khép hờ, cảm thụ được càng nhiều nhân khí bên ngoài hơn nữa.
Người xung quanh chỉ cảm thấy ánh mắt của người kể chuyện hơi liễm lại, nhẹ nhàng lắc quạt dường như lâm vào hồi tưởng.
Sau một khắc, giọng nói trong sáng sắc bén vang lên, dưới sự trợ giúp của địa thế xung quanh, thậm chí còn pha thêm một chút hồi âm.
"Chuyện kể rằng, Thừa Hưng mới bắt đầu chín năm, phía nam Thương Sơn sơn mạch, trong huyện Nguyên Giang, xảy ra một cọc kỳ án, hôm đó một vị văn lại trong huyện đang sửa soạn bản thảo trong đêm....."
Chỉ dăm ba câu nói, đông đảo thôn nhân đã bị dẫn dắt vào trong chuyện xưa.....
"Đêm càng khuya, lại càng rét lạnh..... Đột nhiên! Văn lại cảm thấy từng trận gió lạnh....."
Dịch Thư Nguyên lời nói đến chỗ này, lấy quạt xếp che khuất miệng mũi, bắt chước tiếng một trận gió.
"Vù vù... Vù vù....."
Bấy giờ người xung quanh đã nghe vô cùng nhập thần, lúc này càng cảm thấy mình như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
"Đông đông đông đông đông đông....."
Trong miệng Dịch Thư Nguyên vậy mà phát ra một trận "Tiếng trống", mấy hài tử bên cạnh nhịn không được úp sấp trước bàn nhìn tới miệng của người kể chuyện, phát hiện miệng người kể chuyện phình lên, tiếng trống đúng là truyền ra từ trong miệng của hắn.
Người lớn bên cạnh vội vàng kéo hài tử ra, sợ quấy rầy đến tiên sinh kể chuyện.
Dịch Thư Nguyên căn bản cũng không có để động tác của mấy hài tử vào trong lòng, hắn bỏ cây quạt xuống, cúi người, lấy giọng nói hùng hậu nhưng trầm thấp nói.
"Người đánh trống này, vậy mà lại là oan hồn chết ở sông Nga !"
Trong đám người hơi có bạo động, nhưng không ai lên tiếng.
"Từ quan viên, cho tới tiểu quan lại bên trong huyện nha Nguyên Giang, sau khi nghe thấy tiếng trống, mặc kệ là đêm khuya, đều nhao nhao vội đi đến công đường....."
"Nhưng không ai biết được, bản án này, liên lụy lớn đến cỡ nào....."
Lúc mọi người lạc vào kỳ cảnh, mà Dịch Thư Nguyên giờ khắc này lên tiếng phỏng theo kỳ cảnh, hắn chỉ dựa vào há miệng, liền giống như đưa toàn bộ người nghe về tới đêm đó.
Hắn có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc của mọi người ở đây, có thể cảm nhận được một phần chuyên chú của bọn họ.
Mỗi một lần cảm xúc lên xuống, đều có thể khiến cho khí sắc mọi người biến hóa, hơn nữa bởi vì Dịch Thư Nguyên giảng thuật, khí sắc của đám người nguyên bản pha tạp, cũng dần dần gần như thống nhất...
Nhưng cùng lúc đó, Dịch Thư Nguyên đang kể chuyện, tầm nhìn cũng quét về phía xung quanh.
Người thường liền dễ dàng bị chuyện xưa tác động cảm xúc, bây giờ khí tức không phải người sẽ trở nên dễ làm người khác chú ý...
Vào lúc này, một cỗ khí tức quái dị rất nhạt mơ hồ hiện ra ở trong đám người, tuy rằng rất nhạt, nhưng ở phương diện khác thì Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy nó lộ ra có chút nồng đậm.
Cái này cũng không mâu thuẫn, nhạt là vì tiếp xúc cạn, đậm đặc là bởi vì trong luồng khí này ẩn giấu khí tức hung lệ.
Yêu vật đã tới, thậm chí, rất gần!
Mi tâm Dịch Thư Nguyên siết chặt, yêu khí phân tán trong mắt theo tâm thần dần dần hợp nhất, hóa thành một cái bóng mờ có đuôi mơ hồ.....
Đây coi như là một loại ký hiệu sao? Thật là biết ẩn tàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận