Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 157: Cơ duyên ở đâu? (1)

Bước chân Dịch Thư Nguyên cũng ngừng lại, nhìn tiểu yêu đông cứng ở tại chỗ, xem ra lực uy hiếp của Long Tộc cũng rất là lớn.
"Ngươi đạo hạnh không cao, tâm tư quỷ quái ngược lại không ít, có tên không?"
Nghe nói như thế, tiểu yêu lập tức hoãn lại một ngụm tức giận vừa mới hiện lên.
"Hồi bẩm thượng tiên, tại hạ tổ tiên họ Hôi, tên là Hôi Miễn, tu hành hơn hai trăm năm trên Phượng Lai Sơn, thôn dân nơi đó còn đắp tượng cho ta nữa đấy!"
Tiểu yêu này quả thật biết một chút thủ đoạn thần đạo, nói được đắp tượng lạy cũng không phải là không thể.
Chỉ là nghe nó nói những lời này, Dịch Thư Nguyên không khỏi quay người lại một lần nữa nghiêm túc đánh giá nó, tổ tiên họ Hôi? Tu 200 năm?
Cho dù gia hỏa này thật sự tu 200 năm, sợ là cũng không tích lũy xuống bao nhiêu đạo hạnh.
Nhưng mà mồm lưỡi trơn tru như thế này, quả thật không quá giống yêu quái kinh nghiệm sống chưa nhiều có thể có.
"Ngươi có thể nhìn ra môn đạo của bức Sơn Hà Tiên Lô Đồ này?"
Tiểu yêu đang cố gắng kiến tạo thiết lập cho mình là một "yêu quái tốt", nghe được câu này trong lòng liền lẩm bẩm một chút, lần nữa lừa gạt nói.
"Cái này dù sao cũng là danh họa tuyệt thế, tuy rằng ta yêu lực thấp kém, nhưng cũng học đòi văn vẻ, muốn giám định và thưởng thức một chút..."
"Học đòi văn vẻ? Trộm nước vo gạo?"
Dịch Thư Nguyên nhịn không được hỏi một câu như vậy.
Tiểu yêu bên đó thân thể hơi run run, yêu khí trên người cũng không vững vàng nữa mà bắt đầu hiện ra.
"A ! khinh người quá đáng, đánh người không đánh mặt, mắng người không nói tới khuyết điểm! ta liều mạng với ngươi !"
Tiểu yêu này bỏ con gà quay xuống, giương nanh múa vuốt vung vẩy lung tung, trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi rùng mình, vận khởi pháp lực cùng chân khí vỗ một chưởng xuống.
"Bành..."
Xám trắng giao nhau, tiểu yêu lập tức bị đánh bay ra ngoài, sau khi đụng gãy hai cây măng, đổ ngã mấy đoạn trúc, yêu khí toàn thân cũng bị đánh tan.
Cũng may Dịch Thư Nguyên phản ứng nhanh, kịp thời triệt hồi phần lớn pháp lực cùng chân khí.
Bất quá tình huống bây giờ hình như cũng không quá tốt.
Dịch Thư Nguyên vừa sải bước ra, bước chân hạ xuống đi đến trước mặt tiểu yêu, phát hiện yêu quái này nằm ở kia vẫn không nhúc nhích, đã không còn hơi thở.
Đã chết?
Không đúng! Một chưởng vừa nãy đã thu lực lại rồi, có thể đánh đau nhưng không đến mức đánh chết.
"Ngươi còn không đứng dậy ta liền bổ sung một chưởng, lần này có thể không nương tay nữa rồi!"
Dịch Thư Nguyên cũng không chỉ nói mà thôi, trên tay đã tụ tập chân khí lại, tầm nhìn càng là khóa vào tiểu yêu trên mặt đất.
"Ôi..."
Tiểu yêu co thân thể lại, lập tức bò dậy, hai cái chân trước không ngừng bái.
"Tiên trưởng tha mạng..."
Dịch Thư Nguyên lúc này thật sự bị gia hỏa này chọc cười rồi, gia hỏa này quả thật cũng có không ít tâm tư, hắn cúi người nhìn tiểu yêu, nó ngẩng đầu lại không dám nhìn thẳng ánh mắt Dịch Thư Nguyên.
"Vừa nãy có đau không?"
"Đau..."
Nhìn bộ dạng e ngại này của tiểu yêu, ánh mắt của Dịch Thư Nguyên ngược lại trở nên nhu hòa, thật ra cũng là chúng sinh hữu tình tâm hướng tu hành.
"Không cần sợ, ta sẽ không thu thập ngươi, cũng sẽ không giao ngươi cho quỷ thần, càng sẽ không nói việc ngươi giả mạo Long Vương ra."
"Yêu khí của ngươi cũng không có ác cảm, quả thật không có nhiều lệ khí."
Nói xong Dịch Thư Nguyên vẫy tay, gà quay bị rớt bên đó đã bị bay đến trong tay của hắn.
"Trả lại cho ngươi, việc đại hội võ lâm không có quan hệ gì cùng ngươi nữa rồi, về sau không nên gọi người khác tới nữa."
Nói xong những thứ này, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng nhảy lên, lại trở về đến cây trúc già lúc trước hắn thường tới rồi nằm xuống, cành trúc lại nhún nhún như là đang nhảy dây.
"Một chưởng kia coi như là thay Mạch Lăng Phi giáo huấn ngươi rồi, ngươi đi đi!"
Dịch Thư Nguyên nói để cho tiểu yêu Hôi Miễn ngây ngẩn cả người, nó nghĩ tới đủ các loại tình huống xấu, trầm tư suy nghĩ đủ loại phương pháp thoát thân, duy chỉ có không nghĩ tới một loại này.
Tiểu yêu có chút không thể tin mà nhìn Dịch Thư Nguyên, do do dự dự không dám thật sự chạy, một hồi lâu mới cẩn thận lại hỏi một câu.
"Tiên trưởng... Ngài thả ta đi thật hả?"
Dịch Thư Nguyên đã lấy ra một phần thẻ trúc, chậm rãi mở ra.
"Đi đi, về sau tu hành thật tốt, chớ bước vào tà đạo."
Giờ khắc này trong lòng tiểu yêu có chút cảm động, hốc mắt cũng có chút nóng đỏ lên, hắn thật sự muốn thả ta đi?
Thật sự gặp gỡ cao nhân tiên đạo rồi...
Loại thời điểm này, trong lòng tiểu yêu lại có chút không quá muốn đi nữa, vị tiên nhân này cũng không giống với bất kỳ một người tiên tu nào nó gặp phải trước kia!
Nhưng đúng là lý trí vẫn chiến thắng kích động.
Hôi Miễn dùng móng vuốt kẹp vài miếng vỏ măng đứt gãy dính ở trên người xuống, tiếp đó cẩn thận đặt gà quay ở trên vỏ măng, lại giũ ra một chút những thức ăn khác từ chỗ lông tơ ngực.
"Đa tạ ân không giết của tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng!"
Lúc nói chuyện tiểu yêu cũng quay về phía trên bái bái, chỉ là lần này đã là chân tâm thật ý bái lạy.
Dịch Thư Nguyên nhìn xuống phía dưới, nhìn chỗ thức ăn lưu lại này, lại nhìn con tiểu yêu nhảy cà tưng đang nhanh chóng rời đi, lấy âm thanh thì thào lẩm bẩm ung dung nói một câu.
"Cuối cùng có bao nhiêu người có thể xem hiểu chân ý của Sơn Hà Tiên Lô Đồ đây?"
Hôi Miễn vốn đã sắp chạy ra khỏi rừng trúc bỗng dừng lại, toàn thân là bộ lông màu xám trắng quay đầu nhìn lại, nhìn về vị tiên tu nằm trên cây trúc kia.
Dịch Thư Nguyên cứ như vậy nửa nằm ở trên cây trúc, nhìn lên thẻ trúc, chỉ bất quá tâm thần cũng không chân chính chú ý đến nội dung văn tự trên thẻ trúc, hắn biết rõ Hôi Miễn khẳng định sẽ trở về.
Quả nhiên, con tiểu yêu vốn đã chạy trốn lại trở về dưới cây trúc.
Dịch Thư Nguyên bỏ thẻ trúc xuống nhìn về phía dưới.
"Vì sao còn muốn trở lại?"
Nội tâm Hôi Miễn hiện giờ vừa xoắn xuýt lại phấn khích, nó không biết nên nói như thế nào, chỉ là nhìn chằm chằm thân ảnh Dịch Thư Nguyên.
"Tiên trưởng, ngài cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của Sơn Hà Tiên Lô Đồ kia sao?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, nhìn tiểu điêu trên mặt đất.
"Tiên tác như thế lại không có người có thể thưởng thức, phải chăng rất đáng tiếc? Cho dù là bản thân họa tác, cũng là không chịu nổi cô đơn, chỉ bất quá họa quyển có linh, không thường lấy chân thân cho người khác biết mà thôi."
Nói đến đây, Dịch Thư Nguyên cũng không bức bách trêu chọc nữa, mà là chân thành lại pha chút câu dẫn sự tò mò của tiểu điêu để hỏi thăm.
"Ngươi xem ra vài phần chân ý? Có biết lai lịch Sơn Hà Tiên Lô Đồ đó không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận