Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 607: Y chính là Mạch Lăng Phi (1)

Đám người Mạch Lăng Phi và Mạch A Kha rơi vào khốn cảnh đầy châu chấu không thể nhận ra một loại biến số quỷ dị gần như vậy, nhưng lại nhận ra thân phận yêu quái của Trùng Yêu.
Hơn nữa khí tức võ giả Tiên Thiên trên người A Phi bốc lên, cũng làm cho Trùng Yêu cảm thấy có chút kiêng kỵ, căn bản trong tình huống đối kháng với võ giả Tiên Thiên, nó cũng không dám tùy tiện chống đỡ.
Cho nên trong lúc đám người A Phi đang bàng hoàng, Trùng Yêu đã mang theo một bộ phận châu chấu len lén chạy đi.
Nhưng đám người A Phi cũng không biết điểm ấy, giờ phút này khí kình quấn quanh người A Phi, một thân công lực không giữ lại chút nào, song chưởng vung ra như cơn lốc, hai tay đan vào nhau như tia chớp.
"Bịch" "Bịch" "Bịch!" "Bịch!"...
Liên tiếp đánh ra hơn mười chưởng, chưởng phong cùng khí kình xé nát tất cả châu chấu phía trước, cấp tốc tiếp cận về phía thanh âm vừa rồi.
Đồng thời trong lòng A Phi cũng đề phòng, sát ý lúc trước thì hiện tại lại biến mất, điều này làm cho y càng thêm khẩn trương, không ngờ được yêu quái sẽ tiếp cận từ chỗ nào.
Bọn họ từng đối phó nhiều thuật sĩ tà đạo, trong đó có người cũng quả thật biết một ít thủ đoạn quỷ dị, nhưng yêu quái chân chính thì đây là lần đầu tiên gặp.
Rốt cục, A Phi cũng đã tiếp cận được đồng bạn đang kêu gào thảm thiết của mình, thấy trước ngực đối phương dính đầy máu tươi nằm trên mặt đất mà không hề phát ra một tiếng động, một tầng châu chấu bao trùm bên người gã cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Đúng là đồ vô liêm sỉ!
A Phi nổi giận, song chưởng cùng xuất ra.
"Bùm ! ".
Một chưởng đánh bay toàn bộ châu chấu xung quanh, sau khi cảnh giác mọi hướng, trong một mảnh âm thanh "Ong ong ong" vẫn là xoay người kiểm tra đồng bạn.
Kiểm tra xong khiến A Phi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn hơi thở, chỉ là hôn mê, y lập tức điểm ngón tay liên tục để cầm máu cho đối phương, sau đó nhìn về phía châu chấu đầy trời với vẻ đề phòng.
Vừa rồi khi y kiểm tra cho đồng bạn thật ra là một sơ hở lớn, nhưng đồng thời cũng là cạm bẫy do A Phi thiết trí, nội lực cùng chân khí trên người đã dồn lên tới đỉnh phong, chỉ cần yêu quái vừa xuất hiện đánh lén, lúc đó chính là ăn một kích mạnh nhất của y.
Bất quá rất hiển nhiên, giống như trong truyền thuyết, yêu quái cực kỳ giảo hoạt, cơ hội như vậy cũng không mắc lừa!
Điều này khiến A Phi càng thêm lo lắng, có khả năng yêu quái muốn tiêu diệt từng bộ phận, đi tìm bọn A Kha trước hay không?
Cũng không biết bọn A Kha có chạy thoát chưa? Nếu yêu quái xuất hiện, sợ là bọn họ khó có thể chống lại!
Giờ này khắc này, Mạch A Kha và hai người khác cũng vừa lo lắng vừa bực bội, một mảnh châu chấu "Ong ong ong" làm cho lòng người hoảng loạn, hơn nữa giờ phút này trong lòng càng dâng lên một sự bực bội khó hiểu.
Mất đi phương hướng cảm giác, chỉ có thể tận lực bảo trì tính nhạy cảm.
Nhưng mấy người lại không dám tùy tiện gọi bậy, bởi vì loại tình huống này tất cả mọi người đều liễm tức ngưng thần, phát ra âm thanh ngược lại có thể như đốt đèn, sẽ bị tựa người lúc trước vậy.
Mấy năm nay, mấy người vào nam ra bắc hành tẩu giang hồ, chưa từng cảm thấy vô lực như vậy, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Mạch Lăng Phi!
Phàm nhân đụng phải yêu quái, thật sự không chịu nổi như vậy sao?
Mạch Lăng Phi bên kia, tâm tính ngược lại đã dần dần bình tĩnh lại, có lẽ yêu quái coi hắn là võ giả Tiên Thiên chân chính, chắc nó cũng kiêng kỵ ta!
"Yêu quái, không phải ngươi muốn ăn ta sao? Mạch mỗ ở ngay chỗ này, có dám hiện thân đánh một trận".
Tiếng hô khiêu khích của Mạch Lăng Phi rất mạnh mẽ, âm thanh bùng nổ chấn động đến mức không ít châu chấu xung quanh rơi lả tả, mà nghe được tiếng của y, đám người Mạch A Kha cũng phấn chấn tinh thần.
Nhưng xung quanh ngoại trừ châu chấu dày đặc, vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, thậm chí châu chấu hiện tại cũng giống như đang bay loạn, ngay cả lá cây trên cỏ trên mặt đất cũng không thèm gặm ăn.
Thần sắc Mạch Lăng Phi hơi chớp động, trực tiếp vác đồng bạn trên mặt đất lên, sau đó nhanh chóng nhảy lên.
Đúng lúc này, một tiếng nói hùng hậu từ một phương hướng khác truyền đến.
"Chưởng Tâm Lôi".
"Ầm ầm..." Một tiếng nổ vang lên, phía trước vậy mà bộc phát ra một mảnh lôi quang, lôi điện hình chạc cây trong phút chốc chiếm cứ tầm nhìn, xâu chuỗi thành từng mảnh châu chấu.
Trong nháy mắt này, giống như là ánh chớp thành đóa hoa, trong chốc lát từ mặt đất nở rộ lên trên.
"Ầm ầm !"
Mặt đất lần nữa nổ vang tiếng sấm, lôi quang lại nổ tung.
Xung quanh tràn đầy mùi cháy nâu, vô số châu chấu rơi xuống, giống như dưới ánh trăng lại có một trận mưa.
Một bóng người lưng đeo kiếm dần dần xuất hiện trong tầm mắt của đám người Mạch Lăng Phi và Mạch A Kha, đối phương từng bước đi tới, bên người đều là châu chấu như mưa rơi, còn có một mảnh sương khói nhàn nhạt lượn lờ, quả thực không giống phàm nhân.
Kỳ thật đám người Mạch Lăng Phi gặp nhau cũng không xa, người xa nhất cũng chỉ chạy ra ngoài khoảng trăm trượng, tạm mất đi cảm giác phương hướng trong đám châu chấu.
Nhưng bây giờ lực chú ý của bọn họ tự nhiên đều dồn lên người những người tới đây lúc này.
Người này mặc trang phục bó sát, chân còn quấn băng, sau lưng đeo một thanh kiếm, tới gần có thể thấy rõ là một lão giả tóc bạc mặt hồng.
Chẳng lẽ là thần tiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận