Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 15: Hài nhi bất hiếu (1)

Có chút để cho chính A Phi cảm thấy ngoài ý muốn là, khả năng bởi vì chạy một ngày một đêm quá mệt mỏi, một đêm này, gã ngủ vô cùng say, không có mơ thấy ác mộng giống như trước kia.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên gần trong gang tấc lại không như vậy, hắn chẳng những mơ, còn mơ ác mộng, hắn mơ mình lại một lần nữa trở lại một màn chính mình rơi xuống sông kia.
Nhưng trong mơ Dịch Thư Nguyên đứng ở trên đầu thuyền nhìn vào trong nước, thấy được lưu quang!
Sau một khắc, ngay cả người lẫn thuyền cũng trực tiếp bị hút vào trong nước.
Trước mắt không còn là nước chảy, mà là các loại cảnh tượng hỗn loạn, các loại suy nghĩ trong lòng dường như đều phóng ra dung nhập vào trong đó, Dịch Thư Nguyên không riêng gì đang "Nghĩ", hơn nữa còn là đang "Nhìn" !
Lúc ấy phía trước lòng bàn tay của hắn là một mảnh quang điểm, từng đạo từng đạo lưu quang, còn có rất nhiều cảnh tượng hiện ra, Dịch Thư Nguyên đồng dạng theo bản năng muốn bắt được chúng nó!
Nhưng trong lòng Dịch Thư Nguyên bỗng có chút hoảng hốt không biết từ đâu tới, suy nghĩ cùng với cảm giác của hắn có chút bất tri bất giác lần nữa dung nhập vào hoàn cảnh lúc trước, dung nhập vào trong cảm giác hít thở không thông trong nước, vào trong cái loại cảm giác hết sức bất lực, hết sức khát vọng, khiến cho người ta sống không bằng chết...
Vù !
Giờ khắc này, vầng sáng trong nước nổ tung, từng đạo từng đạo lưu quang bay ra.
"Phù, phù phù..."
Dịch Thư Nguyên bừng tỉnh khỏi trạng thái nhập thần, khắp cả người chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, tim đập bịch bịch, giống như muốn phá ngực mà ra.
A Phi nguyên bản đang ngủ yên bỗng lập tức nhảy dựng lên, nhìn qua bốn phía, tiếp đó lập tức tới bên cạnh Dịch Thư Nguyên, trên mặt tràn đầy vẻ căng thẳng.
"Tiền bối ngài làm sao vậy? Phải chăng vết thương cũ phát tác? Tiền bối, ta phải giúp ngài thế nào?"
Dịch Thư Nguyên dần dần hòa hoãn khí tức lại, lau một trán đầy mồ hôi, lắc đầu.
"Không có gì, mơ ác mộng mà thôi, tiếp tục nghỉ ngơi đi!"
Nói xong Dịch Thư Nguyên cũng mặc kệ A Phi có phản ứng gì, nắm thật chặt áo da đang đắp, nghiêng thân thể qua một bên nằm xuống.
Là bởi vì đạo lưu quang kia, cho nên ta mới tới đây sao? Nó là cái gì? Dịch Thư Nguyên nghĩ như vậy, cảm giác hoảng hốt không khỏi tăng lên, hắn nhanh chóng triệt hồi ý niệm trong đầu, bắt buộc chính mình ngủ.
A Phi nhìn Dịch Thư Nguyên, bộ dạng muốn nói lại thôi, sau đó hung hăng vỗ vỗ đầu của mình, ngồi bên đống lửa để ý châm củi, y cảm thấy đêm nay mình tinh lực dồi dào, đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Bắt đầu từ ngày đó, A Phi và Dịch Thư Nguyên ban ngày di chuyển trên đường, buổi tối thì là Dịch Thư Nguyên ngủ, A Phi tu luyện Thanh Tâm quyết, từ mỗi lần đều cần Dịch Thư Nguyên dùng giọng nói dẫn dắt mới có khả năng nhập tĩnh, đến đằng sau A Phi đã có thể tự mình tu luyện.
Dịch Thư Nguyên cũng có chút bội phục A Phi, người này thật sự là khắc khổ, rõ ràng có thể mông cũng không nhích ngồi một chỗ cả đêm, hắn cũng từng nghĩ thử xem mình có làm được hay không, nhưng yên tĩnh một thời gian dài chung quy sẽ sinh tạp niệm, cuối cùng sẽ khó tránh khỏi việc lại nghĩ tới việc rơi xuống sông, sau đó trong lòng hoảng loạn liền bừng tỉnh.
Đêm nay, bên cạnh một chỗ vách đá, A Phi lại nhóm lên một đống lửa, trên đống lửa còn nướng một con thỏ không may bị bắt được ban ngày, Dịch Thư Nguyên nhìn con thỏ xém chút nữa chảy nước miếng ròng ròng, hắn đã rất nhiều ngày không thấy chất béo rồi, nửa đêm lần trước ngồi ăn đồ ăn nhanh bên máy vi tính hạnh phúc biết bao nhiều.
Nhưng mà A Phi lại là một người theo hệ Thanh Tâm quyết.
"Tiền bối, ta muốn luyện Thanh Tâm quyết trước."
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn y.
"Không ăn thỏ?"
A Phi cười vò đầu.
"Ta vẫn muốn luyện trước đã..."
"Được rồi được rồi."
Dịch Thư Nguyên phất phất tay ý bảo y đi qua một bên.
Thấy tiền bối cho phép, A Phi lập tức đi tới vị trí thoáng rời xa đống lửa, sau khi ngồi xếp bằng, hô hấp rất nhanh liền trở nên đều đặn sâu dài.
Lúc này không riêng gì trên tâm cảnh khác biệt, tuy rằng trong khoảng thời gian này A Phi cũng tự giác không luyện quyền, nhưng nếu như có thể luyện, nhất định sẽ khác biệt so với trước kia, điểm này không cần nghiệm chứng, chỉ cần nhìn trạng thái nội khí cũng đủ nói rõ tình huống.
Dịch Thư Nguyên ngồi bên này vừa rắc muối nướng thỏ, vừa nhìn qua A Phi bên kia, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này thật ra là một khối vật liệu có thể chế tạo, chỉ là người nhà của gã không nhìn ra được mà thôi?
Chuyển biến của A Phi gần như là có thể dùng mắt thường thấy được, cũng trở nên hoạt bát tự tin hơn ở trước mặt Dịch Thư Nguyên, thi thoảng cũng sẽ giảng giải một chút chuyện xưa hiệp nghĩa, thậm chí có thể nói đây là một loại lột xác rồi.
Đương nhiên, Dịch Thư Nguyên rất hài lòng với loại biến hóa này của A Phi, đồng thời tự đáy lòng cũng hy vọng y có thể nương theo nó đến vĩnh viễn, chứng kiến sự vật tốt đẹp phát sinh, bản thân của quá trình này cũng là một loại tốt đẹp.
Cành cây bên trong đống lửa thỉnh thoảng sẽ "Đùng !" một cái, rắc một ít muối lên da thỏ nướng, Dịch Thư Nguyên thu hồi ý niệm trong đầu, nhìn qua dãy núi, không rõ ràng có bao nhiêu núi, dù sao thoạt nhìn cũng không trông thấy đầu.
A Phi nói mình biết làm sao để đi ra ngoài, Dịch Thư Nguyên cũng không rõ ràng tình huống nơi này thế nào, bây giờ đi đến đây cũng chỉ có thể tín nhiệm vào A Phi.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Phi vừa tỉnh lại, trước mắt còn có nửa con thỏ ước chừng đã sớm đông cứng, Dịch Thư Nguyên thì đang xoa xoa tay giậm chân làm ấm người.
"Tỉnh rồi? Hôm nay hay là ngươi cõng ta đi, ta tự đi quá chậm, chúng ta mau chóng rời núi."
Mấy ngày hôm trước đều là Dịch Thư Nguyên tự mình đi không ít đường, vào thời điểm thật sự không dễ đi mới cần A Phi dùng khinh công cõng hắn qua, hiện giờ hắn không muốn rụt rè nữa, cho dù có lòng hướng tới đại tự nhiên, nhưng loại hoàn cảnh thiên băng địa tuyết này hắn cũng chịu đựng đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận