Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 533: Tiên đan chân chính (1)

Trong Thiên Đấu Sơn, yêu và rồng giao chiến đã qua gần một ngày, cơn mưa đầu xuân trút xuống mãi đến đêm khuya mới ngưng.
Sau bình minh, mọi thứ trong Thiên Đấu Sơn lại khôi phục bộ dáng sinh hoạt ngày thường, cho dù lúc này trên núi sương mù vờn quanh, động vật vẫn bắt đầu sự sinh sôi phát triển của chúng.
Chim chóc bay lượn hót kêu rít rít, nhiều loài chim xà xuống bộ phận núi bị phá tan ngày hôm qua để kiếm ăn, rất nhiều côn trùng nhỏ dưới lòng đất bị trồi lên, không ít côn trùng đã chết rất dễ bị bới lên.
Sau cơn mưa xuân cùng một đêm tịnh dưỡng, sơn cốc và đỉnh núi nơi giao chiến, một số cây cao muốn gãy, cành lá ủ rũ đã đứng thẳng trở lại, vươn cành mọc lá mới, như một ví dụ của sức mạnh thiên nhiên.
Mấy người Thạch Sinh nghỉ ngơi dưới một ngọn núi mất đỉnh, Thạch Sinh ngồi xếp bằng cả một đêm mở to mắt, thứ nó thấy và cảm nhận được chính là một mảnh sức sống mãnh liệt bừng bừng.
Thiên Đấu Sơn này, linh vận bất thường!
"Tuy rằng trong núi tan hoang, nhưng ngoại trừ ngọn núi đổ gãy ra, chẳng qua bao lâu hết thảy đều sẽ khôi phục lại."
Lão đằng đầu chống gậy đi vào, trong tay còn cằm một chút thức ăn đựng trong bọc lá chuối, chủ yếu là trái cây ở trên núi.
Hán tử cách đó không xa cũng chậm rãi mở mắt và thở nhẹ một hơi, lập tức có một cơn gió thổi qua hố nhỏ trong núi, những hạt sương nhỏ đọng phía trên rơi như mưa.
Bên trong sơn cốc, một đạo thân ảnh xám tro không ngừng nhảy nhót khắp nơi, là Hôi Miễn đã chạy ra ngoài từ lúc bình minh.
Lúc này, Hôi Miễn cầm trên tay một chiếc bình nước được tạo thành bởi lá trúc cuộn vào, bên trong đựng một ít linh lộ hứng được trên núi.
Vào thời điểm hán tử thổi ra một trận gió nhẹ làm hạt sương rơi xuống, Hôi Miễn ôm ống lá trúc vội vàng chạy đến, thân chồn di chuyển nhanh nhẹn giữa đám cây cối, những hạt sương sớm hiện ra linh quang nhao nhao rơi vào trong ống lá trúc.
"Ta về rồi đây !"
Hôi Miễn kêu một tiếng, đạp lên một cơn gió mát đáp xuống đầu vai Thạch Sinh, ống lá trúc trong tay to hệt như chiếc bánh ú, bên trong hơn phân nửa là sương sớm.
Lão đằng đầu đứng một bên nhìn thấy không khỏi tặc lưỡi.
Thế mà có thể hứng được nhiều như vậy, đây không phải là việc muốn làm là được, cần phải có tính cẩn thận và tinh tế cực cao, cho dù lão kết cấu địa mạch ngày càng thuần thục, nhưng tự hỏi bản thân cũng không thể hứng được nhiều như thế?
"Cho ngươi! Trong núi này linh khí dồi dào mới có thể hứng được nhiều như vậy, nếu là chỗ khác thì không thể nào kiếm được nhiều như vậy đâu."
"Cảm ơn Hôi tiền bối."
Thạch Sinh cầm lấy ống lá trúc từ Hôi Miễn, tò mò nhìn vào thứ chất lỏng bên trong, nhẹ nhàng lắc vài cái, phía dưới tựa như còn xuất hiện từng tầng hào quang nhạt màu.
Do dự một lát, Thạch Sinh nhìn qua vị hán tử cách đó không xa, người sau dường như nhận ra thứ gì, vội vàng xua tay.
"Ta không có hứng thú uống loại đồ con nít đó, không khác gì nước đường, ngấy lắm, tự ngươi uống đi."
Thạch Sinh gãi gãi đầu, đang định uống bỗng nhiên cảm giác được gì đó, gần như đồng thời cùng Hôi Miễn ngước nhìn lên bầu trời, lão đằng đầu chậm hơn bọn họ một nhịp.
Khi mà ánh bình minh phía chân trời chiếu rọi cả sơn cốc, một đạo độn quang mờ mịt xuất hiện, thứ đó lơ lửng trên bầu trời một vòng sau đó mới đáp xuống sơn cốc.
"Thiên Tiên Lệnh!"
Hôi Miễn kêu lên một tiếng.
"Chỉ có Thiên Tiên Lệnh thôi à? Sư phụ không tới sao?"
Lúc đầu Thạch Sinh còn vui vẻ, sau đó thần sắc nhanh chóng thất vọng, nó tưởng sư phụ sẽ tới ngay.
"Tiên sinh không đến nhất định là có lý do không thể đi được, sau này nhất định sẽ biết! À, còn có vật khác nữa."
Hôi Miễn còn chưa nói xong, bạch quang đã xuất hiện trước mặt mấy người, sau đó hóa thành một lệnh bài bạch ngọc lơ lửng trước mặt Thạch Sinh, phía trên còn có một chiếc hộp bạch ngọc nhỏ được chế tác rất tinh xảo.
"Đây là cái gì?"
Thạch Sinh đặt ống lá trúc trong tay dựa vào viên đá dưới đất, một tay cầm lấy lệnh bài bạch ngọc, tay kia cầm hộp ngọc nhỏ.
Hán tử và lão đằng đầu kế bên cũng đến gần, tò mò nhìn lệnh bài cùng hộp ngọc nhỏ.
Khoảnh khắc chạm vào lệnh bài, tâm niệm của Dịch Thư Nguyên ngay lập tức xuất hiện trong thần trí của Thạch Sinh, giúp Thạch Sinh lập tức hiểu ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn về phía hán tử.
"Quân Hầu đại thúc, ngài bị trọng thương hả? Tại sao ngài không nói cho ta biết?"
Lão đằng đầu cũng lập tức quay đầu nhìn hán tử, nhìn thấy người sau nhướng mày không nói lời nào, biết rõ Thạch Sinh nói không sai, xem ra chuyện tinh thần sau sút ngày hôm qua có liên quan không nhỏ đến vết thương trên thân thể.
“Ngươi ấy à, vì sao ngay cả lão phu cũng không nói?"
Hán tử mặt không biểu cảm đáp:
"Nói cho ngươi có tác dụng gì?"
"Thạch Sinh, thứ trong hộp ngọc nhỏ là gì?"
Đương nhiên Hôi Miễn hiểu rõ nhất định là Tiên sinh đã nói cho Thạch Sinh biết, hiện giờ nó rất hiếu kỳ thứ gì nằm trong hộp, không phải là tiên đan chứ?
Vốn Thạch Sinh còn đang giả vờ nghiêm nghị, nhưng giờ phút này kiềm không được nở nụ cười, đưa hộp ngọc nhỏ tới trước mặt hán tử.
"Ha ha ha, sư phụ vẫn là thương ta, mặc dù tạm thời không đến được, nhưng đã gửi thứ này đến đây trước, nó là của Quân Hầu đại thúc đó, ngài mở cẩn thận!"
Trên mặt Thạch Sinh in rõ mồn một bốn chữ ‘đây là đồ tốt’, coi chiếc hộp như bảo vật đưa cho hán tử. Hán tử nhìn lão đằng đầu bên cạnh, thấy lão cũng khẽ gật mới tiếp nhận hộp ngọc nhỏ.
Đây chính là đồ do chân tiên tu đạo chân chính đưa cho, không biết sẽ là bảo bối gì?
"Mau mở ra nhìn xem!"
Thạch Sinh thúc giục, Hôi Miễn thì đứng trên đầu vai cười, không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận