Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 114: Nguyệt Châu bất dạ (2)

Ngoài tiệm, một lão phu nhân cười ha hả đi đến bên cạnh tiệm mì, cười nói đối với năm người vừa mới tới kia.
"Mấy vị đại hiệp nhất định mới đến thành Nguyệt Châu phải không? Đã tìm được chỗ ở chưa? Trong sân nhà chúng ta còn có hai gian phòng trống, có cần thuê chỗ ở không? Giá cả nhất định công bằng, tiện nghi hơn so với những khách sạn kia, hơn nữa khách sạn cũng không còn phòng trống đâu!"
Lão phu nhân chào hàng lấy phòng trống cho thuê trong nhà, mà một chút võ giả đã phát sầu vì đi tìm chưa kịp đi tìm khách sạn trú ngụ trong thành lập tức liền động tâm.
"Ở vị trí nào? Bao nhiêu tiền?"
"Ở phía đối diện bên trong phường, bảo đảm tiện nghi hơn so với khách sạn, còn có nước ấm nữa!"
"Đợi ăn xong liền đi xem, đừng để cho người khác đấy!"
Lão phu nhân che miệng cười nói.
"Tất nhiên sẽ không, ta ở nơi này đợi các vị khách quan ăn xong!"
Dịch Thư Nguyên ở trong bóng tối nơi cao sững sờ nhìn, tầm nhìn lại quét về phía những vị trí khác, tình huống cùng loại thế này chỗ nào cũng có.
Trên đường cái giăng đèn kết hoa, đêm hôm khuya khoắt nhưng trên đường vẫn cứ người đến người đi, từng tửu lâu hay tiệm cơm đều vô cùng náo nhiệt.
Có thể tùy ý nhìn thấy người mặc trang phục võ giả cầm trong tay binh khí đi trên đường, cũng có một ít nho sinh văn nhân.
Từng ngành từng nghề cửa hàng trong thành tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt thế này, rất nhiều cửa hàng thậm chí chia làm hai ban trực, kéo thân nhân cầu hảo hữu, hoặc là phu phụ tách ra quản lý, nghĩ cách để cả ban ngày lẫn trời tối cũng đều mở cửa buôn bán.
Bởi vì buổi tối luôn có người ra ngoài dạo chơi, cũng luôn có một số võ nhân phong trần mệt mỏi vì tham gia náo nhiệt mới từ bên ngoài đi đến thành Nguyệt Châu.
Đúng vậy, đại hội võ lâm vừa mở, nhưng người đến lại không riêng gì võ giả, còn có rất nhiều thương nhân và thương đội thậm chí một chút người già nhiều chuyện, thông tin Sơn Hà Tiên Lô Đồ vừa ra càng là có vô số văn nhân cũng chạy theo như vịt.
Có một chút quan viên Nguyệt Châu đang cực kỳ phiền não, đó chính là cho dù bọn họ tự cho là mình đã làm đủ dự sách ứng đối, nhưng tình huống vẫn còn vượt ra xa xa khỏi dự tính của bọn họ, bọn họ chuẩn bị khách sạn lầu các, thậm chí còn uy bức lợi dụ một chút phú hộ để mượn tạm một số trạch viện, nhưng vẫn hoàn toàn chưa đủ.
Nhưng mà tình huống khắp nơi lại là ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’, quan phủ quản rất nghiêm, lại có các đại phái cùng võ lâm danh túc phối hợp, người giang hồ cũng đều khá là tuân thủ quy củ, cho nên lá gan của đám dân chúng cũng là lớn lên.
- Giải thích câu liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Nghĩa là mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Hết giải thích.
Cũng không cần quan phủ ra tay can thiệp, từng phường thị từng đầu đường cuối ngõ trong thành, ốc trạch nhà dân các nơi, còn có rất nhiều trăm họ đều đang kiếm thêm khoản thu nhập, bọn họ dọn ra phòng trống cho những người đến thành Nguyệt Châu thuê, thậm chí có người không dọn ra được phòng liền chủ động để cho một số người trong nhà đi tới nhà thân thích ở nông thôn ở tạm, nhà nhà đều kiếm tiền, hơn nữa những vị khách đến từ bên ngoài này phần lớn đều không keo kiệt, cho nên không ai nguyện ý bỏ qua cơ hội.
Đây chính là hành vi tự phát của trăm họ, lúc đầu quan phủ cảm thấy không thể ngờ lại mừng rỡ, sau đó tưởng tượng lại cảm thấy cũng hợp tình lý, dứt khoát đặt thêm nhiều tinh lực hơn vào việc duy trì trị an.
Một trận võ lâm thịnh hội, sinh sôi biến thành Nguyệt Châu trong thời gian ngắn trở thành một tòa thành bất dạ, là một tòa thành không có ban đêm chân chính trong toàn bộ Đại Dong!
Quá nhiều nhân khí dung hợp cùng một chỗ, hình thành một mảnh ánh sáng rậm rạp màu đỏ, vờn quanh trong thành, lại càng bốc lên trên thành, giống như mảnh mây đỏ cực lớn mà mắt thường không thể nhận ra, bao phủ hết thảy những cái khí tức khác, khiến cho Dịch Thư Nguyên cũng sắp không nhìn rõ bầu không khí nữa.
Nhưng tất cả mọi thứ cũng làm cho Dịch Thư Nguyên chấn động sâu sắc, hơi lắc đầu lại tràn đầy cảm khái mà cười, đây là nhân gian, đây là phố phường, đây là sức sống là khói lửa hỏa khí, đây là thế giới biến đổi!
Cũng khó trách vừa rồi ở ngoài thành liền khiến cho Dịch Thư Nguyên bị cảnh tượng nhà nhà đốt đèn làm cho chấn động, càng là mượn điều này khiến cho tu hành nâng cao một bước!
Trong tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên, các phương trong thành Nguyệt Châu lớn vượt quá tưởng tượng của hắn, nơi tầm nhìn gần mà đã có thể nhìn thấy có những tòa lầu cao hơn bốn năm tầng rồi, mà Đồng Tâm Lâu của huyện Nguyên Giang cũng chỉ có ba tầng.
Sau khi đi sâu vào trong thành nhìn thấy tình cảnh này, cho dù Dịch Thư Nguyên là người của hai thế giới, cũng có loại cảm giác nông dân vào thành phố.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên không khỏi cảm thấy càng thêm thú vị, thế giới này khẳng định càng thêm muôn màu muôn vẻ hơn so trong tưởng tượng của mình, cái gọi là điện ảnh và truyền hình tạo thành kiếp trước xa xa không cách nào bày ra được loại rầm rộ này.
Di chuyển tầm nhìn xa hơn để tìm tòi bốn phía một chút, Dịch Thư Nguyên ngó về một tòa tháp cao dễ thấy nhất phía nội thành.
Tòa tháp cao lại này một lần nữa đổi mới nhận thức hẹp hòi của Dịch Thư Nguyên đối với cái thế giới này, nó đứng ở trong nội thành, không cần phải đi tới cũng không cần đi khắp toàn thành, chỉ liếc một cái cũng biết tòa tháp cao này nhất định là hạc giữa bầy gà trong toàn bộ thành, ở trong tầm nhìn đã xa xa cao hơn bức tường thành ngăn cách tuyệt đại đa số kiến trúc toàn bộ nội thành kia, hơn nữa còn cao hơn cả một đoạn.
"Một hai ba bốn năm sáu..."
Dịch Thư Nguyên chỉ là khẽ đếm sơ lược những tầng thật nhỏ chồng lên trong tầm mắt, liền đếm ra mười sáu tầng.
Liền nó rồi!
Trong lòng tự nói một câu, Dịch Thư Nguyên đảo tầm nhìn qua đủ loại trong thành, thân hình lần nữa di động, rất nhanh đến dưới chân tường thành của nội thành, ở trên thành nơi đây đều có quan binh, hắn cũng không cứng đầu, trực tiếp tìm một góc rồi âm thầm hạ xuống, sau đó vô cùng tự nhiên mà đi vào trên đường cái, đi đến phía cửa thành.
Loại bố cục kiến trúc như thành Nguyệt Châu này, cửa thành buổi tối sẽ không đóng lại, để cho cư dân trong thành có thể tùy ý xuất nhập.
Mà Dịch Thư Nguyên vừa rơi xuống đất, cảm giác náo nhiệt của thành Nguyệt Châu liền đập vào mặt hắn, chỉ là trong khoảng thời gian đi trong cửa thành này, cũng đã có người từ xa xa thét to về phía hắn, mời hắn vào quán ăn cơm, hỏi hắn có muốn tìm chỗ ở hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận