Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 202: Áp lực thúc đẩy động lực (2)

Đấu pháp, cũng không phải chỉ đơn thuần là so đấu thần thông cao thấp và pháp lực ảo diệu!
"Hôm nay liền để Dịch mỗ tới chiếu cố yêu nghiệt nhà ngươi!"
Tàng kiếm trong bụng, mặc dù trong bụng cháy bỏng, nhưng lại để cho Dịch Thư Nguyên nhiều thêm vài phần tự tin.
"Tiên sinh, nếu như chúng ta đánh không lại thì làm sao bây giờ?"
Dịch Thư Nguyên vỗ đầu Hôi Miễn một cái.
"Đừng có nói mấy lời xúi quẩy!"
"A."
Hôi Miễn ôm đầu, ngữ khí của Dịch Thư Nguyên cũng làm cho nó nhẹ nhõm một chút.
Dịch Thư Nguyên nhìn về phía cửa phòng.
"Phụ nhân kia ban ngày hút huyết thực, buổi tối chắc chắn đi tìm chân thân yêu nghiệt kia để độ chuyển nguyên khí, chúng ta đến làm chim sẻ núp đằng sau!"
Một cái chớp mắt thông cảm vào ban ngày để cho Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, trạng thái chân thân của miêu yêu kia cũng không tốt, lấy bản thân chuẩn bị đầy đủ để ứng đối với yêu vật thân thể có tổn hại.
Cũng chính là thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó! !
Tuy rằng nhị lão lý thôn trưởng đã ngủ, nhưng lúc này còn sớm, người trong thôn vẫn còn đang hoạt động.
Nhưng mà trong thôn cũng náo loạn nổi lên một chút động tĩnh, có lão nhân đang hô hào tên con mình, kêu la người nhà không thấy con trở về.
Việc này cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, kinh hãi tới lão lý trưởng cũng khoác tạm y phục đi ra một chuyến, cãi nhau một hồi cũng không có kết quả.
Cuối cùng chỉ có thể trước ai có nhà thì về, ngày mai lại tính.
Theo thời gian trôi qua, từng ngọn đèn dầu trong thôn cũng dần dần dập tắt.
Thôn trong núi ban đêm cũng không có nhiều thứ giải trí, thôn nhân cũng dần dần bắt đầu nghỉ ngơi.
Toàn bộ quá trình thì Dịch Thư Nguyên đều không đi ra ngoài, giờ phút này ngồi xếp bằng trên giường, tâm thần ở vào một loại trạng thái linh hoạt kỳ ảo.
Trong thôn trại hình như cũng không có ai gõ mõ cầm canh, cho nên người thường cũng không biết canh giờ ban đêm.
Ước chừng lúc trăng sáng nhô cao trên bầu trời, Dịch Thư Nguyên mở mắt.
Rốt cuộc không nhịn được rồi sao?
Trong thôn, nguyên bản ánh trăng lờ mờ chiếu xuống thôn trại có thể nhìn thấy được rõ ràng, nhưng bởi vì sinh ra sương mù, khiến cho vị trí gần sát mặt đất có nhiều chỗ mông lung.
Một người phụ nữ có vài phần tư sắc lặng lẽ đi ra từ trong nhà, ả nhìn lướt qua xung quanh, tiếp đó thần thái trước khi xuất phát có chút vội vàng.
Lúc này đã là hơn nửa đêm, hầu như không có người nào sẽ mò mẫm dạo chơi ở bên ngoài, cộng thêm xung quanh đây cũng không yên ổn, càng không có ai sẽ đi ra ngoài vào buổi tối.
Bước chân của người phụ nữ vô cùng kiện tráng, một đường đi tới biên giới của thôn trại.
Mà nhà của lão lý trưởng liền dựa vào gần cửa lớn của thôn trại.
Người phụ nữ này đi tới biên giới tường vây, lại nhìn xung quanh một chút, sau đó tứ chi chạm đất.
Sau một khắc, người phụ nữ thả người nhảy lên, trực tiếp phóng qua tường vây, nhảy ra bên ngoài thôn trại.
Sau mấy hơi, Dịch Thư Nguyên bay bổng rơi xuống bên ngoài tường vây, sau đó mũi chân chạm trên mặt đất một chút, tìm một cỗ yêu khí kia, lấy khinh công đuổi theo.
Chân thân yêu vật tất nhiên trốn ở trong núi, nếu không Dịch Thư Nguyên khẳng định sớm đã phát hiện.
Mà cái gọi là chướng khí kia, sợ là cũng có liên quan cùng yêu quái này!
Dịch Thư Nguyên thuộc dạng người càng đến hiện trường lại càng ổn định, đứng ở một góc độ khác xem kỹ quá trình.
Mà nhờ vào kinh nghiệm là người của hai thế giới, càng sẽ không rối loạn cõi lòng.
Mặc dù có tự tin đối với liễm tức của mình, nhưng dưới loại tình huống này, Dịch Thư Nguyên vì cầu ổn thỏa, tận lực không thi triển tiên pháp.
Chỉ là thu liễm khí tức, tránh cho thi pháp tiết lộ khí cơ.
Người phụ nữ tuy rằng đã không thể tính là người, nhưng hiển nhiên cũng không làm được đằng vân giá vũ, chỉ là tốc độ quả thật không chậm.
Dịch Thư Nguyên thu liễm khí tức theo đuôi ở xa, sau đó trái tim hơi kinh hãi, bởi vì sau một khoảng thời gian, hắn lại cảm nhận được một cỗ yêu khí khác.
Cỗ yêu khí này hơi không giống quả phụ trong thôn trại, nhưng ở trên căn bản thuộc về đồng nguyên, đồng dạng không mạnh hơn, nhưng cũng tương tự làm cho Dịch Thư Nguyên cảm thấy không khỏe.
Quả nhiên không chỉ có một con tiểu yêu sao!
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, loại nhân vật dựa vào sắc đẹp câu dẫn người tới thôn phệ tinh nguyên, hắn tuyệt không sợ, nhiều thêm một con cũng không tính là gì.
Kẻ chạy phía trước cùng với đuổi theo phía sau đều không phải là người thường, tốc độ tiến lên trong núi cực nhanh, sương mù trong núi đêm cũng không tạo thành ngăn cản gì.
Sau khi trôi qua một lúc, Dịch Thư Nguyên dần dần cảm thấy da đầu run lên, càng lúc càng có thể cảm giác ra một loại cảm giác hung lệ.
Yêu khí bắt đầu nồng nặc lên rồi, hơn nữa sương mù xung quanh cũng trở nên cổ quái, thế cho nên đã một hồi lâu không có tiếng trùng kêu chim hót.
Xem ra đây chính là chướng khí rồi, quả nhiên có liên quan cùng yêu vật!
Một đống gỗ xếp lên nhau thành hàng rào dần dần xuất hiện ở trong mắt Dịch Thư Nguyên, trên đường đi ngang qua cũng có thể thấy không ít dấu vó ngựa.
Nguyên lai thật sự có sơn tặc cướp đường!
Chỉ bất quá giờ phút này bên trong hàng rào phía trước yên tĩnh như chết lặng, nếu như yêu vật trốn chỗ này, bầy thổ phỉ đó khẳng định đã lành ít dữ nhiều rồi.
Hai người phụ nữ đều chạy vào bên trong hàng rào, mà Dịch Thư Nguyên ngừng lại bên tường ngoài hàng rào.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên tu hành đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua mấy con yêu quái, nhưng trình độ hung lệ của luồng yêu khí để cho hắn hiểu được yêu quái này tuyệt đối không đơn giản.
Mới ra cửa hành tẩu thiên hạ, liền gặp gỡ loại yêu quái như vậy, nói không khẩn trương là giả, nhưng vẫn là câu nói kia, Dịch Thư Nguyên luôn bảo trì bình thản.
"Meo !"
Một tiếng mèo kêu rất nhỏ khiến cho trong lòng Dịch Thư Nguyên giật mình, hắn nhìn về rào chắn sơn trại nơi xa, không biết lúc nào rõ ràng có một con mèo đứng đấy.
Đây tuyệt đối là một con mèo bình thường, nhưng con mèo này hình như xem thấu tàng hình của Dịch Thư Nguyên?
Hầu như một khắc đối mắt cùng với mắt mèo, Dịch Thư Nguyên liền xác nhận điểm này, mà một tiếng mèo kêu này thật như muốn mạng!
Yêu khí càng lúc càng rõ ràng khiến cho tâm thần Dịch Thư Nguyên đặt lực chú ý tới yêu quái.
Mà hoàn cảnh một mực yên tĩnh xung quanh, khiến cho Dịch Thư Nguyên theo bản năng dựa vào kinh nghiệm cùng suy luận ban ngày, cho rằng động vật ở đây đều đã chạy hết.
Là điểm đó khiến cho ta không để ý đến động vật phổ thông sao?
Giờ khắc này da đầu Dịch Thư Nguyên run lên, yêu khí hung lệ trong sơn trại đã sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận