Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 111: Hiếu kỳ khó nhịn (1)

Địa điểm đại hội võ lâm đã được quyết định tại thành Nguyệt Châu, dẫu sao bên đó dễ phụ trách, điều này cũng làm cho mọi người trong huyện nha Nguyên Giang đều thở nhẹ một hơi, nếu thật sự tổ chức đại hội võ lâm ở huyện Nguyên Giang thì mọi người thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Võ Hồn Thiên Cổ mỗi đêm đều vang một hồi trống, Dịch Thư Nguyên phát hiện năng lực thích ứng của con người thật sự rất mạnh, lúc vừa bắt đầu hắn cảm thấy hưng phấn lo lắng không yên, nhưng sau một khoảng thời gian liền đã thấy thành thói quen rồi.
"Đông đông đông... Đông đông đông đông đông đông..."
Tiếng trống lại đang vang lên, về phần tại sao lại là vào trước đêm, có thể là để chấn nhiếp tà ma.
Dù sao Dịch Thư Nguyên hoàn toàn không cảm giác được ảnh hưởng, hắn ngồi trước thư án trong kho sách viết chữ trôi chảy, hai ngày này hắn lại nhàn rỗi, bắt đầu bổ sung lại công việc bỏ dở lúc trước.
"Đại hội võ lâm động tĩnh lớn như vậy, không biết A Phi có tới hay không? Không biết tiểu tử này đã giải hòa cùng người trong nhà chưa nữa? Lại nói, làm việc đã lâu như vậy rồi, bánh vẽ từng hứa với đại chất tử còn chưa có tròn, Đồng Tâm Lâu còn có đồ ăn nào ngon nữa? Cái nhà tắm lớn kia cũng thật thoải mái, vì sao trước kia lại ít dùng nhỉ..."
Dịch Thư Nguyên nhất tâm đa dụng, vừa chiếu theo văn hiến, vừa múa bút thành văn, lại vừa nghĩ ngợi lung tung thì thào tự nói trong đầu.
Đúng vào lúc này, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài phía cửa, hắn nghe có tiếng bước chân đã đến gần, không lâu lắm, Sở Hàng nâng một bao giấy dầu bước nhanh đi tới.
"Dịch tiên sinh ngài quả nhiên còn ở chỗ này! Haha, đây là gà quay cháy xốp giòn của Túy Tân Lâu, vẫn còn có nóng đấy, bên ngoài xốp giòn bên trong tươi non, chất thịt nhập vị béo ngậy tróc xương, không hề kém hơn so với tám món ăn quý giá kia của Đồng Tâm Lâu!"
Trong lúc nói chuyện, Sở Hàng đã đi vào kho sách, đặt bao giấy dầu ở một góc án thư, Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, để bút xuống mở bao giấy dầu ra, một cỗ mùi hương lập tức xông vào mũi, khiến cho con sâu thèm ăn của hắn cũng đều ngóc đầu lên.
"Vậy ta không khách khí nữa?"
"Haha, mời tiên sinh dùng!"
Dịch Thư Nguyên liền trực tiếp bắt đầu, trước tiên kéo xuống một cái cánh gà, đưa toàn bộ cánh nhọn vào bên trong miệng, nhấm nuốt rồi phát hiện ngay cả xương gà cũng xốp giòn rồi, lập tức cùng nhau mớm nuốt xuống, lại đổi đầu cánh cho vào miệng.
Ăn xong một cái cánh gà, Dịch Thư Nguyên nhịn không được mút ngón tay vài cái, chỉ cảm thấy ngón tay của mình cũng rất ngon miệng.
"Thế mà lại ngon như vậy!"
"Ha ha, đó là dĩ nhiên, Túy Tân Lâu dựa vào món ăn này có thể chống lại tám món ăn quý của Đồng Tâm Lâu, đương nhiên không phải tùy tùy tiện tiện là làm được đâu."
Dịch Thư Nguyên gật nhẹ đầu, làm đồ ăn cũng là một việc rất có môn đạo, không thể khinh thường, vừa túm lấy một cái đùi gà, vừa nhìn Sở Hàng.
"Sở huynh, ngươi không phải thích tham gia náo nhiệt sao, tại sao không đi Nguyệt Châu? Qua hồi liền sẽ tổ chức đại hội võ lâm rồi."
Sở Hàng nhìn Dịch Thư Nguyên thật sự là ăn quá ngon rồi, nhịn không được cũng thò tay ngắt lấy một cái đùi gà mà gặm, vừa ăn còn vừa nói chuyện.
"Đương nhiên không thể bỏ qua, hơn nữa ta đã đi qua một chuyến, qua hồi lại đi tiếp, Dịch tiên sinh không đi sao?"
"Ta cũng muốn nha, nhưng mà cũng không được tự do giống như Sở huynh ngươi, muốn đi thì đi."
Dịch Thư Nguyên mặt không đổi sắc nói ra lời này, tự bản thân hắn cũng cảm thấy da mặt mình thật dày, hắn lăn lộn làm công việc tạm thời ở huyện nha, cũng không nên quá tự do nha.
Hơn nữa thành Nguyệt Châu cũng không tính là cách huyện Nguyên Giang quá xa, đối với Dịch Thư Nguyên bây giờ mà nói, cũng không tính là xa không thể chạm, chỉ bất quá nếu hắn muốn đi tham gia náo nhiệt, đương nhiên là đi một mình.
"Ai nha, đám người Cổ Vân Thông này ít ngày nữa sẽ bị xử tội rồi, bản án cũng coi như là kết thúc, ta cũng hỏi qua cữu cữu rồi, đến lúc đó huyện nha sẽ bổ sung ngày nghỉ bỏ sót của những ngày trước, văn lại như tiên sinh hoàn toàn có thể đi Nguyệt Châu dạo chơi một hồi, hơn nữa còn có một chuyện nữa Dịch tiên sinh không có nghe nói sao?"
"Nghe nói cái gì?"
Dịch Thư Nguyên chỉ để ý ăn con gà quay trước mắt, không hề quan tâm tới lời Sở Hàng nói chút nào.
Thấy Dịch Thư Nguyên hình như thật sự không biết, Sở Hàng liền xuất hiện một tia cảm giác hưng phấn nói.
"Là Sơn Hà Tiên Lô Đồ đó nha Dịch tiên sinh! Hoàng Thượng đã đưa Sơn Hà Tiên Lô Đồ đến Nguyệt Châu, nghe nói lần này đại hội võ lâm dùng võ luận anh hùng, đối tượng tham gia tuổi từ 40 trở xuống quyết ra đệ nhất nhân, lấy được phong võ khôi trạng nguyên sẽ được ban cho danh họa truyền thế, Sơn Hà Tiên Lô Đồ! Chậc chậc, cho một đám võ phu, thật sự là phung phí của trời!"
"Chúng ta sao có thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy chân dung danh họa truyền thế này được chứ?"
Sở Hàng một bộ đấm ngực giậm chân, tiếp đó liền nhìn Dịch Thư Nguyên, hy vọng thấy biểu lộ cùng cảm động lây của hắn, nhưng Dịch Thư Nguyên chỉ là sững sờ nhìn y.
"Sơn Hà Tiên Lô Đồ? Rất nổi danh sao?"
Biểu cảm của Sở Hàng ngây dại, thư pháp của Dịch tiên sinh này có thể xưng là bậc thầy, thông thường loại người này nói là nhân tài văn học cũng không quá phận đi, nhưng mà thậm chí ngay cả Sơn Hà Tiên Lô Đồ cũng chưa từng nghe qua?
"Ách, cái này... Dịch tiên sinh ngài chưa từng nghe qua?"
Dịch Thư Nguyên biết rõ đây nhất định là cái danh họa gì đó, nhưng hắn chưa từng nghe qua chính là chưa từng nghe qua, lại không phải là cái gì đặc thù, không cần cố làm ra vẻ, liền cười cầm lấy một cái cánh gà, bàn tay đầy mỡ dang ra nói thẳng.
"Thật đúng là không rõ ràng, nhưng mà chắc là một bức vẽ giá trị liên thành đi."
"Đâu chỉ giá trị liên thành, quả thực là bảo vật vô giá! Trời ơi, dùng chút vàng bạc ban thưởng là được rồi, cho cái chức quan thì cũng đành, tại sao phải ban thưởng cái này nha!"
"Ta nói với ngươi, lai lịch của bức tranh này rất lớn, đã truyền lại rất nhiều năm, tương truyền thời cổ có một người nằm mơ..."
Sở Hàng nói thông đủ loại nguồn gốc của bức tranh này, từ cổ chí kim lại kéo dài ra rất nhiều truyền thuyết thần tiên yêu quái, Dịch Thư Nguyên nghe kể chuyện cũng có chút nhập thần, lại nhìn bộ dạng vô cùng đau đớn của Sở Hàng, cũng đại khái hiểu rõ phân lượng của bức tranh này, nhưng mà hắn lại có giải thích của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận