Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 108: Vũ Hồn Thiên Cổ (2)

Sau khi nhìn thật lâu, Dịch Thư Nguyên cáo biệt chư thần Âm ti, nhưng sau khi trở về lộ ra có chút tâm sự nặng nề.
Đêm nay lại không có tâm tư ngủ, vì vậy sau khi Dịch Thư Nguyên tùy tiện ăn chút gì đó liền trở về kho sách, nằm ở trên thư án vừa vuốt vuốt khối Ô Mộc kia của mình, vừa suy đông nghĩ tây.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên tự nhận không thẹn với lương tâm, cũng không quá sợ hãi, mà chiếm đa phần là hiếu kỳ, cho dù hết thảy bắt đầu từ một cái hiểu lầm, nhưng Thiên Đình sẽ không cầm loại sự tình này ra để làm trò đùa.
"Như vậy thật sự là trùng hợp sao? Nghe nói Hoàng Đế hiện thời là một minh quân, có lẽ Đại Dong vừa hay sẽ chấn hưng ở trên tay y?"
Dịch Thư Nguyên thì thào tự nói, lại vỗ cái trán của mình một cái, nghĩ như thế nào đều thấy nhiều ít cũng có chút quan hệ cùng hắn.
Chỉ là suy nghĩ một hồi, Dịch Thư Nguyên lại cười, mặc dù thật sự có một chút quan hệ thì như thế nào đây? Ta ngưu bức còn không được sao? Còn có thể khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên ư?
Mà vào lúc Dịch Thư Nguyên nghĩ ngợi lung tung, ngoại trừ võ lâm hào kiệt đã đến Nguyệt Châu trước một bước, các phương hiệp khách trong chốn võ lâm đều đang chạy về phía Nguyệt Châu, ai cũng không muốn bỏ qua lần thịnh hội này.
Tây bộ Nguyệt Châu, trên một cái quan đạo, mười mấy người dắt ngựa cắm trại bên cạnh quan đạo, mà xung quanh chỗ quan đạo này rất thích hợp để cắm trại cho nên cũng đã có không ít đống lửa, hiển nhiên người nghỉ đêm ở bên quan đạo cũng không chỉ có một đám bọn họ.
Sau khi A Phi buộc ngựa xong lại kiểm tra mấy lần, tiếp theo chợt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phương xa, rồi lại cái gì cũng không nghe thấy được.
"Kỳ quái, vì sao lại cảm giác giống như nghe thấy tiếng trống?"
"Đại ca ngươi đang làm gì thế, còn không qua đây?"
"Ồ đến đây!"
A Phi lên tiếng, gỡ một túi gạo nhỏ từ trên lưng ngựa xuống liền chuẩn bị đi qua bên chỗ đống lửa vừa mới cháy lên.
Đột nhiên có âm thanh từ phía xa vang lên.
"Đứng lại đừng chạy ! ".
"Giang hồ hảo hán phía trước có ai xuất thủ giúp một tay! ".
Rất nhiều người nhìn lại theo âm thanh, chỉ thấy có một người mặc áo trắng thi triển khinh công di chuyển giữa những ngọn cây đi về phía trước, phía sau cũng có người đang đuổi theo, nhưng phần lớn chạy trên mặt đất, khinh công trên dưới kém nhau quá nhiều, rõ ràng là đang bị trêu đùa.
"Đám bất lực các ngươi cũng muốn đuổi theo ta? Ha ha ha ha ha..."
Người đang chạy trốn phía trước lại không chạy nữa, dịch chuyển trên mấy cây đại thụ xung quanh, khiến người đuổi theo gã tức giận mắng chửi không ngừng, một người nam tử càng là tức giận xin giúp đỡ xung quanh.
"Tất cả mọi người đều là võ lâm đồng đạo, có ai nguyện ý trợ giúp không? Người này mở miệng đùa giỡn nữ nhi của ta, thật sự đáng giận!"
Dạo gần đây trên con đường chủ đạo từ ngoài châu đi tới thành Nguyệt Châu đặc biệt đông đúc, cho nên giờ phút này người xung quanh cũng không ít, mặc dù người đang hạ trại bên cạnh quan đạo không hoàn toàn là nhân sĩ võ lâm, nhưng chín thành cũng đều đi về phía đại hội võ lâm.
Người đứng trên một chỗ ngọn cây giống như là đang nhảy dây vậy, lắc lắc đầu trêu đùa.
"Ta và nữ nhi của ngươi là hai bên yêu nhau, sao có thể coi như là đùa giỡn được chứ, ngươi đi hỏi chính nàng xem, có phải đang nhớ đến ta không, ha ha ha ha..."
Nghe nói như thế, một đống lửa cách đó không xa có người ngồi không yên.
"Hừ! Chỉ bằng những lời này của ngươi, liền biết ngươi cũng không là thứ gì tốt!"
Trong lúc nói, người nọ trực tiếp nhảy dựng lên, chính là một hán tử khôi ngô vóc dáng cường tráng, thi triển khinh công xông về nam tử áo trắng trên ngọn cây.
"Ta bắt ngươi xong lại nói, xem chiêu ! ".
"Chỉ bằng ngươi?"
Người bên trên ngọn cây bỗng nhảy dựng lên, tránh một chưởng của người vừa tới, sau đó từ trời rơi xuống đá một cước đến người vừa tới, người đến đứng lại trên cành cây đó, hai tay cùng hiện, hai người trong nháy mắt giao thủ ba lần.
"Bành" "Bành" "Bành".
Ba quyền đối ba cước, người nọ trong không trung mượn lực bay xa, mà hán tử trên cây bốc lên một trận nội khí ra ngoài, nhịn không được hô lên một câu "Hảo công phu!", sau một câu đó, hán tử trên cây lần nữa nhảy lên đuổi theo phía người mặc áo trắng.
Đám người Mạch Tỉnh Hoa cũng không khỏi đứng lên quan sát, hơn nữa còn tán thán.
"Người mặc áo trắng này khinh công thật giỏi!"
Ngay vào lúc này, người áo trắng rõ ràng làm bộ muốn chạy bỗng nhiên ngừng bước, trong lúc hán tử ở phía sau đang thi triển khinh công vẫn chưa hạ xuống trên một thân cây, không có chỗ mượn lực, bỗng nhiên tên áo trắng hất tay áo trái lên.
A Phi nhìn chằm chằm vào trận đánh nhau lập tức cảm thấy trái tim rùng mình, rõ ràng thấy được một tia hàn quang.
"Cẩn thận ! ".
Một tiếng nhắc nhở như vậy là cực kỳ mấu chốt, vào thời khắc này, hán tử kia ở trên không trung lấy sức xoay eo một chút, một đạo hàn quang hầu như lướt sát qua phần lưng bắn ra ngoài.
Vốn một số người xem cuộc chiến cho rằng đây nhiều nhất coi như là xung đột nhỏ dẫn tới so tài, không ngờ người mặc áo trắng kia lại hạ tử thủ!
"Tiểu nhân, vậy ta liền không nương tay nữa rồi!"
Hán tử kia rõ ràng nổi giận, trong lúc sôi trào đã đến trên cây, hai tay mang theo quyền phong mạnh mẽ tấn công về phía trước.
"Ha…!"
"Chỉ bằng ngươi cũng dám lưu thủ?"
Giọng nói của tên mặc áo trắng vô cùng khinh thường, đấu cùng một chỗ cùng hán tử, không ngờ quyền cước giao nhau mà hơn mười chiêu, bàn chân hán tử hơi không vững nữa, đối phương liền nắm lấy cơ hội một quyền đánh vào ngực.
"Bành" một tiếng, hán tử bị đánh bay ra ngoài, mà người mặc áo trắng kia rõ ràng còn thuận theo không buông tha, lăng không đuổi theo bồi thêm một cước vào ngực hán tử, sau đó lại mượn lực nhảy lên quay về ngọn cây, hán tử kia trực tiếp bị một cước này đá cho ho ra một ngụm máu, thân hình bị đánh rơi xuống loạn thạch trên mặt đất.
Giờ khắc này, động tác của A Phi so ra nhanh hơn một số võ giả khập khiễng ở gần, hầu như theo bản năng phóng tới phía hán tử rơi xuống, nhảy lên không trung liền thò tay tiếp được người hán tử kia, ai ngờ mới va chạm vào thân thể hán tử, liền cảm nhận được một cỗ lực lượng cực lớn đập tới, thậm chí gân cốt hai tay cũng cảm nhận được đau đớn.
Giờ khắc này, A Phi hầu như theo bản năng thuận thế xoay tròn, mang theo hán tử xoay người trên không trung mấy vòng, sau khi hóa giải lực đạo hai chân liền vững vàng rơi xuống dưới đất.
Một màn cử trọng nhược khinh này khiến cho nam tử áo trắng trên ngọn cây nhìn về phía A Phi nhiều thêm vài lần, thầm nghĩ là cao thủ.
Lúc này đám người Mạch Tỉnh Hoa cũng đã tụ tới, sau khi thấy rõ người A Phi đón được là ai cũng không bình tĩnh, Mạch Tỉnh Hoa càng là lên tiếng kinh hô.
"Đặng lão tam?"
Huynh đệ Đặng gia được xưng là Đại Biệt Hồ Tam Nghĩa, xưa nay thanh danh ở Thanh Châu cũng không kém.
"Đáng giận, tên khốn nạn kia lại ra tay nặng như vậy?"
Thấy tình huống như thế, giờ phút này một đám người vừa mới truy đuổi chửi bậy cũng không lên tiếng nữa, biết rõ người trước mắt không phải là người mà mình có thể đối phó được, ngược lại người mặc áo trắng trên cây lại cười.
"Thế nào, lấy công phu của ta, không tính bạc đãi nữ nhi ngươi đi, ha ha ha ha..."
Lời này vừa ra liền khiến cho mọi người phẫn nộ, người nọ rõ ràng liền không phải là kẻ gì tốt rồi, ỷ vào võ công cao quả thực không kiêng nể gì cả, Mạch Tỉnh Hoa cùng Hạ Triêu Cử lập tức liền đứng lên, nhưng một bàn tay lại khoác lên trên chân Mạch Tỉnh Hoa.
"Mấy vị không nên vọng động, khục, võ công người này... Quá lợi hại!"
Sau khi Đặng lão tam giao thủ cùng người mặc áo trắng liền hiểu rõ võ công của đối phương cao hơn mình ít nhất một tầng, không phải võ giả tầm thường có thể đối phó.
Dưới nhiều người tức giận, đa số võ giả xung quanh đều dứt khoát đứng dậy, lộ vẻ mặt bất thiện nhìn về phía nam tử áo trắng, dưới sự căng thẳng trong lòng, A Phi càng là âm thầm cổ vũ, theo nội lực sôi trào, hai mắt liền chiết xạ ra ánh mắt mang tính đối chiến rất mạnh.
Người ở trên cây kia thật mạnh, thậm chí A Phi cảm thấy mình khẳng định không phải là đối thủ, nhưng giờ phút này tâm khí kéo lên, vậy mà vô cùng muốn giao thủ cùng đối phương, mặc dù đánh không lại cũng không thể để mặc người này kiêu ngạo.
Nam tử áo trắng ngắm nhìn bốn phía, sau cùng nhìn thoáng qua phía đám người A Phi.
"Hắc, người đông thế mạnh sao? Vậy bổn gia liền không chơi đùa nữa!"
Nói xong câu này, nam tử áo trắng thi triển khinh công, đạp trên ngọn cây lướt về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận