Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 213: Trông mong có thai đã lâu (1)

Nghe Dịch Thư Nguyên nói, ánh mắt Hôi Miễn thoáng cái liền sáng lên.
"Thật sao? Rốt cuộc đã tìm được rồi, vậy có phải không cần chạy trên đường nữa đúng không? Có thể chơi một hồi thật sướng ở bên trong đây rồi hả?"
Dịch Thư Nguyên còn chưa nói nói hết, Hôi Miễn đã giơ móng vuốt lên tính toán.
"Cho dù lúc trước nó qua sông rồi về sau nó lập tức đầu thai, hiện giờ cũng mới 5 đến 6 tháng mà thôi, cách lúc sinh ra vẫn còn sớm đấy!"
Đừng nhìn Hôi Miễn ham vui, nhưng giống như lúc trước Dịch Thư Nguyên đánh giá, tên tiểu tử này tinh quái lắm.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên lập tức liền cắt đứt tính toán nhỏ nhặt của Hôi Miễn.
"Hắc, cái này thật ra là chưa hẳn!"
"Vì sao?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
Kiếp trước luôn nghe người ta giảng đầu thai là một môn kỹ thuật sống ở trên mạng, bây giờ xem ra rõ ràng quả thật là như thế.
Âm phủ có thể trên trình độ nhất định quyết định người vãng sinh kiếp sau làm người hay là làm súc vật, đồng thời cũng ảnh hưởng đầu thai vào gia đình có phú quý hay không.
Nhưng mà cụ thể sinh ở đâu, sinh vào gia đình như thế nào, lại bị bản thân người vãng sinh ảnh hưởng trình độ rất lớn, một khắc tư tưởng sau cùng, một khắc thái độ cùng phương hướng sau cùng...
Hơn nữa thời cơ đầu thai, nhiều khi cũng không giống nhau.
Đôi khi, trẻ mới có hình thể đơn giản trong cơ thể mẹ thì đã có người đầu thai, hoặc đôi khi một khắc chuyển dạ này mới có người đầu thai.
Sớm và muộn có lợi cùng có hại, cái gọi là "Mê hoặc trong thai" cũng chịu ảnh hưởng trong thời gian này.
Dịch Thư Nguyên vừa nói ra đạo lý trong đó, lập tức khiến cho Hôi Miễn nghe được có chút sững sờ.
"Đây chẳng phải là nói oa oa có khả năng đã sinh ra rồi?"
Giữa Dịch Thư Nguyên cùng "oa oa" sớm đã có duyên pháp liên quan, bên trong tối tăm có thể cảm giác được một ít chuyện, tới càng gần lại càng rõ ràng.
"Cũng không phải, còn sớm!"
"Tiên sinh ngài đang trêu đùa hí lộng ta à, đây chẳng phải là tương tự như ta nói sao?"
"Không có, chỉ là nói cho ngươi biết một chút đạo lý mà ngươi không rõ ràng mà thôi!"
Dịch Thư Nguyên nghiêm trang đáp trả.
Hắn mơ hồ có cảm giác, biết rõ lần đầu thai này trước đó chưa từng có, tự nhiên cũng sẽ phi thường đặc thù.
Nội thành Minh Châu, một gia đình giàu có đang chuẩn bị dùng cơm, trên mặt bàn bày đầy thịt cá cùng canh súp, trong phòng còn có một chậu than dùng để sưởi ấm.
Người ngồi trước bàn là một bà lão đầu đầy tóc trắng, còn có một vị phu nhân tầm hai mươi mấy tuổi.
Bà lão tuổi tác tuy lớn nhưng sắc mặt lại hồng nhuận phơn phớt, vị phu nhân cũng là trông khá đẫy đà lại không mập mạp, lộ ra vẻ quý khí và thùy mị.
Hai người đã ngồi ở đây đợi một hồi lâu rồi, lúc này ngay cả đồ ăn cũng đã có chút nguội rồi.
"Lão gia đâu, tại sao còn chưa tới?"
Vị phu nhân nhịn không được lại hỏi một câu, bên cạnh lập tức có nha hoàn nói.
"Hồi phu nhân, đã kêu rồi, lão gia nói đợi chút sẽ đến."
Vị phu nhân hít một hơi, thân hình hơi có chút bất ổn, nàng sờ lên bụng, cảm thấy trong bụng cực kỳ đói khát, nhưng lại vẫn phải nhịn lại chờ đợi.
Bà lão nhìn con dâu một chút, lắc đầu nói.
"Đợi thì đợi, gấp cái gì, ăn nhiều hơn cũng không có tác dụng."
Vị phu nhân hơi cúi đầu, nhịn không được cắn môi, cảm thấy ủy khuất, nàng biết rõ bà bà đang châm chọc mình, nhưng mà không sinh ra con nối dõi cũng không phải điều mà nàng muốn.
Dạo gần đây thân thể của nàng cũng có một chút tình huống khó có thể mở miệng.
Tính tính toán toán thời gian, đã có hai ba tháng không thấy kinh nguyệt tới rồi, thân thể cũng thỉnh thoảng có chút không khỏe nhưng lại cũng vẫn tốt.
Đi tìm đại phu xem qua lại không nhìn ra chứng bệnh gì, càng không phải là hỉ mạch mà mình chờ mong, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.
Chỉ bất quá tình huống lúc này bỗng nhiên không khỏi không đúng, thật giống như thoáng cái cảm giác không được khỏe, không thể nói rõ là đói hay là khó chịu.
Trong lúc nhất thời vậy mà để cho hô hấp của vị phu nhân cũng có chút vô lực, duy trì tư thế ngồi thôi mà trán cũng đã hơi đổ mồ hôi.
"Phu nhân, có phải chậu than quá nóng hay không?"
Nha hoàn nhìn thấy bộ dạng của vị phu nhân, quan tâm hỏi thăm một câu, vị phu nhân khẽ lắc đầu và không nói gì thêm.
Bà lão đối diện nhíu mày nhìn con dâu, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn lên tiếng nói.
"Mà thôi mà thôi, chậm trễ không đến cũng quả thật quá phận, trước không đợi nữa."
"Mẫu thân, thân thể của con hơi không khỏe, muốn đi nghỉ ngơi trước".
Tuy rằng vị phu nhân cảm thấy khí lực trên người đều sắp không còn nữa, nhưng vẫn cố chống đỡ nói một câu nói như vậy.
Bà lão nhìn nàng một cái.
"Ăn xong đã rồi lại đi nghỉ ngơi, các ngươi mang đồ ăn nguội lạnh đi hâm nóng lại đi."
"Vâng!"
Nha hoàn bên cạnh lên tiếng, sau đó thò tay muốn bưng thức ăn đi, nhưng người vừa tới trước bàn lại thấy phu nhân nhà mình ở một bên trượt ngã xuống.
"Phu nhân ! ".
Nha hoàn thét chói tai, nhanh chóng đỡ vị phu nhân, mới khiến nàng không trực tiếp ngã sấp xuống.
Bà lão đối diện cũng kinh hãi đứng lên.
"Làm sao đấy?"
"Làm sao bây giờ, lão phu nhân, phu nhân nàng ngất mất rồi!"
Bà lão nhanh chóng đi đến, nhìn nha hoàn nâng vị phu nhân không ngớt lời hô hoán.
"Uyển Dung! Uyển Dung! Ai nha, các ngươi thất thần làm gì, nhanh đi gọi lão gia, nhanh đi mời đại phu!"
"Ài ài ài!"
"Dạ dạ dạ!"
Mặt khác, gia phó liền vội vàng xông ra ngoài, trong nhà lập tức rối ren một trận.
Ước chừng là sau một khắc nửa chuông, một đại phu gầy râu dài được mời tới quý phủ của gia đình giàu có, xuyên viện đi qua hành lang đến cư xá bên trong hậu viện.
Người hầu dẫn đường vừa cầm theo rương gỗ giúp đại phu, vừa liên tục thúc giục đối phương mau một chút, tiếp đó liền hô lên đối với phòng bên đó.
"Lão gia, đại phu đến rồi ! ".
Nghe người hầu đi ra bên ngoài hô hào, nam tử trung niên nguyên bản trong phòng nhanh chóng mở cửa nghênh đón, sau khi để cho đại phu vào lại lập tức đóng cửa lại.
"Đại phu, vừa rồi phu nhân nhà ta trước lúc dùng cơm liền ngất đi, mau nhìn xem phải chăng bị bệnh gì!"
Đại phu nhìn qua bên kia giường, gật đầu nói với nam tử.
"Mặc lão gia chớ gấp, trời đông giá rét cảm mạo cảm lạnh là chuyện thường xảy ra, đợi ta xem kỹ hẵng nói."
Nói xong đại phu liền đi tới bên giường, ngồi xuống ghế.
Đại phu đầu tiên nhìn coi diện mạo của người phụ nữ, sắc mặt hơi có vẻ trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, tựa hồ là chứng hư?
"Phu nhân, mời vươn tay ra cho ta bắt mạch."
Vị phu nhân trên giường lộ ra vẻ bất an, nhưng vẫn đưa tay ra ngoài, lúc này chỉ cảm thấy trên người đủ loại không khỏe, mà càng bất an thì cảm giác không khỏe cũng theo hiệu dụng tâm lý trở nên mạnh mẽ.
Bên này, đại phu bắt mạch đúng chỗ, hai mắt khép hờ cảm thụ tỉ mỉ.
Một lúc sau đại phu khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn vị phu nhân một chút, lại cẩn thận dò xét mạch.
Mạch tượng hết sức kỳ quái, đại phu giữ im lặng mà ngồi rất lâu, khiến cho người bị xem bệnh cùng người phụng bồi bên cạnh tim đều nhấc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận