Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 337: Nhờ vả tiên nhân (1)

Hôi Miễn cũng nằm ở trên đầu con ngựa lẳng lặng lắng nghe, đây là kinh phật chính tông, lấy lý giải của nó tới khái quát, có lẽ chính là mở mang trí tuệ, cũng giảng về làm việc thiện sẽ được thiện quả.
Chỉ là âm thanh trong tai Hôi Miễn khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, hơn nữa có phần cũng quá thâm ảo.
Nghe một hồi lâu, Hôi Miễn theo bản năng quay lại nhìn gian phòng bên kia, mà bên cửa sổ của gian phòng, Dịch Thư Nguyên đã đứng từ lúc nào, hắn xuyên thấu qua lỗ rách của cửa sổ, cũng đang nhìn tới bên ngoài.
Ở gần miếu nhỏ, trong tai những động vật kia, Phật âm đồng dạng khi thì mơ hồ trầm thấp, khi thì thoáng rõ ràng, có tuyên truyền giác ngộ, lại có làm cho suy nghĩ của chúng nó mở rộng.
Mà trong tai Dịch Thư Nguyên, phật âm kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, cho dù hắn rời đi khá xa cũng có thể nghe toàn bộ một chữ không lọt.
"Người thời nay hành việc đức, được khai thần diệu môn, xem thân tự tại, không có sợ hãi, không có ác loại."
Dịch Thư Nguyên không có bất kỳ nghiên cứu gì đối với Phật học, nhưng nghe đoạn kinh văn này cũng thấy được lợi vài phần, ánh mắt cũng nhìn tới những con động vật ngoài miếu kia, cũng hiểu rõ chúng nó cơ bản không có ác loại.
Lúc này Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn lão ca xa phu đang ngủ say, nhớ tới lúc mới vào đêm gã nước bọt bay tứ tung kể chuyện:
Về sau là triều đình đại lực chỉnh lý, mời Thiên Sư cùng với cao thủ các lộ cùng nhau chỉnh lý sạch sẽ trên núi.
"Ài."
Dù Dịch Thư Nguyên là người cởi mở như vậy, lúc này cũng không khỏi thở dài một hơi.
Tuy rằng xa phu không kể Bồ Tát bằng đất sét này đã tồn tại bao lâu, nhưng Dịch Thư Nguyên tùy tiện nhìn qua liền rõ ràng thời gian tuyệt đối không ngắn, cho dù miếu nhỏ này tựa hồ là mới tu sửa xây dựng không bao nhiêu năm, nhưng bản thân tượng Phật tuyệt đối không phải chỉ mới vài thập niên đơn giản như vậy.
Có vị Nê Bồ Tát này ở đây, năm đó bên trong Diên Sơn có lẽ cũng có không ít thiện loại đi, khẳng định có rất nhiều con bị ảnh hưởng đến.
Chuyện xưa trước kia cuối cùng như thế nào, lúc này Dịch Thư Nguyên cũng không thể theo đuổi nữa rồi, cũng không hề suy nghĩ nhiều, mà mang vài phần kính ý nghe kinh văn.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên trước giờ không nghĩ tới làm hòa thượng cùng tu Phật, nhưng hắn tin tưởng chính pháp tự có chỗ tương thông, nghe một chút kinh văn này đối với tiên đạo của chính mình cũng là có ích lợi.
Đoạn kinh văn này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, giọng đọc rất chậm, nếu như nghe từ lúc ban đầu đến khi nghe xong toàn bộ, tổng cộng thời gian là khoảng một khắc đồng hồ.
Sau đó kinh văn bắt đầu lặp lại, Phật âm cũng bắt đầu dần dần yếu ớt, hình như khó có thể tiếp tục.
Cho đến giờ phút này, Dịch Thư Nguyên trong lòng giật mình, một loại hiểu ra dần dần bay lên.
Nguyên lai Bồ Tát đã viên tịch rồi!
Đến lúc này, Phật âm ở trong đầu Dịch Thư Nguyên đã vô cùng nhỏ, nhưng ít ra còn có thể nghe một chút, mà trong đám động vật nhỏ nghe kinh nơi đây thì đã không còn nghe thấy nữa.
Nhưng những con động vật đó vẫn lẳng lặng ngồi trước tượng Phật mà không lập tức rời khỏi, cứ như vậy nghỉ ngơi bên cạnh miếu nhỏ.
Cho đến vào khoảng canh bốn, những con động vật đó mới có động tác, chim chóc vỗ cánh bay đi, động vật còn lại cũng lần lượt đi về phía trong núi.
Con ngựa của xa phu cũng chầm chậm đứng dậy, đi trở về gian phòng tàn phá lúc nãy, tùy ý bỏ dây cương vào trên cọc gỗ.
"Két.. ! ".
Âm thanh cửa gỗ cũ kỹ bị mở ra truyền đến, con ngựa nghe tiếng quay đầu nhìn lại, thấy trong gian phòng chủ nhân của mình có một nho sĩ mặc thanh sam đi ra.
Giờ phút này Hôi Miễn còn đứng ở trên đầu con ngựa, thấy Dịch Thư Nguyên đi ra, liền thấp giọng nói một câu với con ngựa bên này.
"Đây là tiên sinh nhà ta, ta đi trước đây, có cơ hội lại tán ngẫu!"
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn về phía gian phòng tàn phá, Hôi Miễn tựa như một đạo ánh sáng xám trắng lẻn đến trên vai của hắn.
"Rõ ràng đều là ngươi đang nói, nó chỉ là phát ra tiếng phì phì trong mũi, có thể tính là nói chuyện phiếm sao?"
Đây là câu nói vui đùa của Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn lại rất tự nhiên nói.
"Vậy tiên sinh ngài có đôi khi cũng học tiếng chim hót nói chuyện phiếm cùng một số chim chóc thì sao, ngài còn nói là đang cãi nhau cùng chim chóc, ta đây rõ ràng thật hơn nhiều so với ngài!"
Dịch Thư Nguyên nhếch khóe miệng không nói gì nữa, đi về phía miếu nhỏ, mặc dù kinh văn đã dừng lại nhưng dư âm vẫn còn.
Trong miếu nhỏ, bức tượng tướng mạo điềm tĩnh.
Sau khi nghe xong kinh văn, Dịch Thư Nguyên lòng có cảm giác, lại tỉ mỉ nhìn tượng Phật, nhập lại dòm thần trong đó, lại thấy trong đó chẳng qua là một đám tàn niệm mà thôi.
Dịch Thư Nguyên không biết Bồ Tát tại sao lại viên tịch, hoặc là nói, thậm chí hắn không biết tượng đất nguyên bản có phải là Bồ Tát của Phật môn có quả vị chân chính hay không.
Nhưng ít ra vào lúc này, trong suy nghĩ Dịch Thư Nguyên, Nê Bồ Tát trong miếu nhỏ, chính là Bồ Tát!
Sau khi đứng ở trước miếu một lúc, trong lòng Dịch Thư Nguyên tồn tại ý nghĩ, sửa sang lại trang phục, sau đó chắp tay thi lễ về Nê Bồ Tát trong miếu nhỏ.
"Hí..."
Hôi Miễn trên vai Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, định lên tiếng lại vội vàng dùng móng vuốt che miệng của mình.
Nhưng mà cảnh tượng tượng thần phá toái miếu thờ sụp đổ trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, Nê Bồ Tát vẫn là Nê Bồ Tát, ngồi ngay ngắn ở trong miếu không có chuyện gì phát sinh.
Dịch Thư Nguyên cũng lộ ra nụ cười, trong tâm cũng có nhận thấy, lễ này là Nê Bồ Tát nhận được, đương nhiên hắn cũng không làm quá khoa trương, không dám thắp hương hạ bái.
Công đức trong thân của hắn, hình như mơ hồ tản đi một đám, mi tâm của Nê Bồ Tát trong miếu nhỏ lại hơi sáng lên một chút Phật quang.
Phật quang này nhập lại cũng không rõ ràng, ánh sáng ở trong đêm khuya còn không bằng đuôi một con đom đóm, nhưng Phật quang này cũng cực kỳ minh diệu, dường như giúp Phật ảnh bên trong tượng Phật đã có động tĩnh.
Ước chừng sau hơn mười hơi thở, trong mắt Dịch Thư Nguyên, Phật quang trên mi tâm của Nê Bồ Tát bắt đầu khuếch tán, một mực kéo dài đến toàn bộ tượng Phật, tựa như Nê Bồ Tát bắt đầu tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Bên phía gian phòng tàn phá, một con ngựa nhìn chăm chú tới trong nội viện, một đôi mắt ngựa trợn thật lớn, nhưng lại không dám thở mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận