Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 209: Cây khô gặp mùa xuân (1)

Lúc đại đội binh mã tới là muốn xuất kỳ bất ý, coi như là hành quân gấp rút để tạo thế bất ngờ, lúc trở về cũng tương đối nhẹ nhõm.
Hôm nay không có lấy chỗ tốt của mấy thôn xóm xung quanh, cũng không phải là bởi vì quan binh thật sự nổi lên lương tâm.
Một mặt là bởi vì có quan tiền nhiệm mới tới.
Một phương diện khác cũng là bởi vì nhận lấy một chút trùng kích bên trong sơn trại của thổ phỉ.
Hơn nữa vàng bạc thu được kia, tuy rằng một bộ phận cần trông coi, nhưng kéo tới một doanh binh mã, quan tướng cao thấp ít nhiều cũng đều được chia một chút chỗ tốt.
Giáo úy mới nhậm chức tự nhiên cũng hiểu một phần đạo điều khiển cấp dưới, ân uy cùng phát mới có trợ giúp nhanh chóng với việc thu nạp nhân tâm.
Rất nhiều binh sĩ lần này đều khá vui vẻ, dẫu sao vừa được chỗ tốt lại không cần liều mạng.
Nhưng thần sắc của giáo úy mới nhậm chức lại nhìn không ra hỉ nộ, tầm mắt của gã sẽ thỉnh thoảng nhìn tới những chiếc lồng giam trên xe ngựa bị vải che phủ.
Những cỗ xe ngựa này vốn chuẩn bị để chở chiến lợi phẩm cùng với bắt lấy thổ phỉ, nhưng hiện giờ ở bên trong ngoại trừ đồ vật tìm được trong sơn trại, là dùng để chứa hai cỗ thi thể cùng một số thùng đựng bạch cốt.
Một tên quan võ vỗ nhè nhẹ ngựa đi đến bên người giáo úy.
"Đại nhân, vì sao chúng ta phải mang mấy thứ này đi?"
Giáo úy nhìn gã nói.
"Nếu như bên trên hỏi bằng chứng chúng ta tiêu diệt thổ phỉ, làm sao chứng minh? Bắt chút bách tính miền núi cắt đầu cho đủ số hả? Yên tâm đi, công lao tiêu diệt thổ phi là không thiếu được."
!
Dịch Thư Nguyên vốn dự định cùng ngày liền đi, nhưng quan binh chặn thôn trại hơn nửa ngày, hắn cũng đi không được.
Tuy rằng hoàn toàn có thể trực tiếp thi pháp rời đi, nhưng nếu thôn dân phát hiện quan binh vừa đến một lần thì tiên sinh kể chuyện đã không thấy tăm hơi, có thể sẽ cho rằng Dịch Thư Nguyên là người thông đồng với thổ phỉ hay không?
Cho dù Dịch Thư Nguyên không thông đồng với thổ phỉ, cũng là bị bùn vàng rơi vào đũng quần, hắn mặc dù không cầu danh lợi gì, nhưng cũng không đến mức để cho thôn dân hiểu lầm và chỉ trích ở sau lưng.
Mà quan binh vừa đi, cũng đã cách trời tối cũng không bao lâu nữa rồi, người bình thường cũng không tiện một mình xuất hành vào lúc này.
Vì vậy thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Thư Nguyên mới chào từ biệt với phu phụ lão lý trưởng.
Lão lý trưởng tiễn Dịch Thư Nguyên đến cửa thôn trại, vẫn không quên khuyên nhiều một câu.
"Dịch tiên sinh, có muốn lại ở thêm một hồi nữa rồi đi không, nhìn xem có phải thật sự không còn sơn tặc nữa không đấy, qua một thời gian ngắn sẽ có xe ngựa đi qua, ngươi cũng tiện đi nhờ xe!"
"Đúng vậy, Tam thúc nói không sai, thư sinh ngươi đi bộ trên đường, tới khi trời tối có ra được khỏi núi không?"
Bên cạnh cũng có thôn nhân nói một câu như vậy, người bên cạnh ồn ào nói.
"Đúng vậy, còn không bằng ở lâu thêm một đoạn thời gian, kể cho chúng ta thêm vài câu chuyện!"
"Đúng đúng đúng!"
Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ chân cười nói.
"Chư vị chớ có xem thường tại hạ, kẻ hèn này tuy là người có học thức, nhưng cũng là người giang hồ, dựa vào hai cái đùi này để đi khắp thiên hạ, đường núi không thành vấn đề!"
Dịch Thư Nguyên dứt lời liền chắp tay về phía người tới tiễn đưa cùng xem náo nhiệt ở cửa thôn.
"Hai ngày này đa tạ chư vị dàn xếp, đa tạ lão lý trưởng tiếp đãi, tại hạ liền cáo từ!"
Khuyên cũng đã khuyên qua, thôn nhân không thân chẳng quen cũng không nói thêm cái gì nữa.
"Ai dà!"
"Tiên sinh đi đường cẩn thận!"
"Có cơ hội đi ngang qua nơi này, lại đến kể cho chúng ta vài đoạn chuyện nhé!"
Dịch Thư Nguyên trong miệng nói qua "Nhất định nhất định", lần nữa hành lễ lẫn nhau cùng với thôn nhân, sau đó quay người đi đến đường đất ngoài thôn trại.
Lúc đi ngang qua cái miếu nhỏ kia, Dịch Thư Nguyên phát hiện có người đang dâng cống phẩm.
Một lão phu nhân quỳ gối trước miếu nhỏ không ngừng bái cảm tạ.
"Đa tạ sơn thần thổ địa phù hộ, loại bỏ sơn tặc, đa tạ sơn thần thổ địa phù hộ."
Dịch Thư Nguyên xoay người nhìn lại, tượng nặn bằng đất sét đã được người dùng bùn đắp lại một cái đầu mới.
Hôi Miễn thò ra khỏi cổ áo Dịch Thư Nguyên, có chút mất hứng thấp giọng nói.
"Liên quan gì tới sơn thần thổ địa, nếu thật là có sơn tặc, hơn phân nửa cũng là dựa vào quan binh!"
Dịch Thư Nguyên không nói cái gì, nhìn thoáng qua liền rời đi.
Đợi Dịch Thư Nguyên đi xa, lão lý trưởng mới về đến trong nhà, nhưng mà mới tiến vào trong sân, đã bị bạn già của mình lôi kéo đến trong phòng ngủ lúc trước của Dịch Thư Nguyên.
"Lão đầu tử, ngươi xem, lúc ta thu dọn phòng liền thấy cái này ở ngay đó rồi!"
Thuận theo ngón tay bạn già của mình nhìn qua, lão lý trưởng lập tức nhìn thấy trên giường có một trang giấy cùng với mấy hạt bạc vụn đè lên.
Tư cách lý trưởng, lão nhân cũng là người biết chữ, lão cầm trang giấy lên nhìn, chính là thư Dịch Thư Nguyên để lại.
"Nhận được thu lưu, cảm kích khôn cùng, một chút ngân lượng, không thành kính ý, không cần nhớ nhung!"
"Cái này."
Lão lý trưởng nghĩ một chút, chạy đến cửa thôn nhìn, chỉ là con đường xa xa đâu còn có bóng dáng của Dịch Thư Nguyên.
Trên đường núi, Hôi Miễn đã bò tới trên bờ vai Dịch Thư Nguyên, nhịn không được lẩm bẩm thì thầm.
"Tiên sinh, ngài liền túm một chút bạc vụn, bây giờ còn để lại cho bọn họ, vậy còn không bằng lấy toàn bộ bạc lại phân cho thôn nhân."
"Bí mật khó giữ, nếu như nhiều người biết, đến lúc đó đưa tới quan binh chất vấn ngược lại liền sinh ra tai họa rồi, nếu như bị cho rằng là bằng chứng thông đồng với thổ phỉ sẽ không ổn."
Như bây giờ cũng rất tốt, quan binh dò xét thổ phi, đã có công lao lại ít nhiều đều có thể phân được chỗ tốt, cũng sẽ không làm khó thôn nhân.
!
Tầm nửa ngày sau, Dịch Thư Nguyên một mực lấy tốc độ người thường đi về phía trước, tới dưới chân một ngọn núi tương đối cao liền ngừng lại.
Sau đó Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên một cơn gió màu xanh lá bay đến trên đỉnh núi.
Trong phạm vi vùng núi này đều tương đối không hiểm trở và dốc thoải như núi rừng bình thường, giờ phút này, ngọn núi chỗ Dịch Thư Nguyên bây giờ đã coi như là một ngọn núi cao và hiểm trở hiếm có.
"Liền chỗ này rồi."
Hôi Miễn nhảy từ trên người Dịch Thư Nguyên xuống.
"Tiên sinh, ta hộ pháp cho ngài!"
Dịch Thư Nguyên cười hắc hắc.
"Được, khi nào cảm thấy nhàm chán cũng đừng chạy xa quá!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền ngồi xuống xếp bằng trên đỉnh núi, sau đó vừa nhấc tay áo, hồ lô rượu liền bay ra từ bên trong, rơi xuống trước người.
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên nhắm mắt lại.
Trong mắt Hôi Miễn, Dịch Thư Nguyên trước mắt rõ ràng đã trực tiếp biến mất không thấy.
Cái này dọa cho Hôi Miễn nhảy dựng, nhanh chóng tới sát gần vài bước, mới rút cuộc lại cảm thấy Dịch Thư Nguyên tồn tại, sau đó trong mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, lại thấy được tiên sinh.
Hôi Miễn cũng học Dịch Thư Nguyên ngồi xuống, không dám tùy tiện chạy loạn.
Gió trong núi linh hoạt lướt nhẹ qua, ánh nắng mặt trời tùy ý chiếu xuống mặt đất.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên ở vào một loại cảm giác như gần lại tựa như xa, vừa là tu luyện cũng là cảm ngộ.
Linh khí như có như không lên xuống như thủy triều, nhật nguyệt tinh quang như lửa cũng như nước.
Dịch Thư Nguyên vừa thu nạp nguyên khí thiên địa, cũng không quá cố gắng hay miễn cưỡng, duy trì một phần trạng thái tu hành vừa đặc biệt lại linh động này.
Dựa theo cách nói trong ngũ hành kỳ ảo , phương pháp ngự ngũ hành bất quá chỉ là thứ yếu trên tiên đạo tu chân.
Nếu như đạt được chân ý của ngũ hành, vậy pháp thuật ngự ngũ hành cũng là nước chảy thành sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận