Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 580: Yêu không phải nghiệt (2)

Không đến hai khắc đồng hồ sau, Dịch Thư Nguyên và thị vệ của Lý Khiêm đã phóng ngựa ra khỏi thành Đăng Châu, vừa đến ngoài thành, hai người lập tức ra sức thúc ngựa chạy tới Triệu Châu.
Lúc đi đến bờ sông Đại Châu, Dịch Thư Nguyên nhìn về phía đường sông Đại Thông Hà đằng kia, đường sông bây giờ chưa chắc đã bằng một phần ba đường sông Đại Thông Hà trước kia.
Trước đây, Hồng Úy đã giãy giụa chạy trốn ở đường sông Đại Thông Hà này, mà long tộc và thần quan tranh đấu làm nước sông Đại Thông Hà khô cạn, bây giờ nước sông nơi này vẫn chưa được khôi phục.
Dịch Thư Nguyên tự nhiên có thể thi pháp nhanh chóng tới Triệu Châu, nhưng Lý Khiêm đã phái người hộ tống hắn cũng sẽ không tùy tiện chơi trò biến mất.
Mà cách đây khoảng mấy ngày trước, có một võ giả gãy tay đến Nhân Tế Đường tìm Dịch Thư Nguyên chỉnh lại gân cốt về vị trí cũ và giảm sưng giảm đau.
Dịch Thư Nguyên xem xét thấy đối phương lộ ra một tia khí quan đặc thù, rồi lại bấm đốt ngón tay một chút liền biến nhất định hắn ta là đại nội mật thám, cánh tay kia là tám phần tự bản thân vặn gãy.
Thấy được Hoàng Đế Đại Dong cố gắng đến mức này cũng thấy được sự tín nhiệm của gã, cho dù là Dịch Thư Nguyên cũng sẽ sinh ra một tia cảm động, lần này hắn không có ý định lại chơi trò biến mất trước mặt thiên tử coi như nói cho Hoàng Đế kia biết, hắn đang giúp gã đấy.
Đương nhiên, phóng ngựa thì cũng có chỗ tốt dưới tình huống vận số ở Lĩnh Đông hỗn loạn, như vậy thì có thể quan sát tỉ mỉ các tình huống ven đường.
Mà cưỡi ngựa đi thì cần hơn hai ngày, không phải Dịch Thư Nguyên cần hai ngày đó để ra tay hành động, dù sao hắn cũng là người trong tiên đạo chứ không thuần túy là một phàm nhân ẩn sĩ.
Tình hình ôn dịch của Bạch Thạch huyện đã rất nghiêm trọng, cho nên huyện lệnh Bạch Thạch huyện đã gửi thư văn khẩn cấp.
Mà bên ngoài thành Triệu Châu chưa có tình huống nguy cơ đặc biệt, nhưng thật ra dịch bệnh đã bị lây đến Triệu Châu từ lâu, chẳng qua chỉ đợi bộc phát ra thôi, tình hình đã ở trạng thái chầm chậm lên men rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là trong thời gian gần đây một số sự tồn tại đặc biệt không nhận ra điều này, giống như có quỷ thần bản địa Triệu Châu đã mơ hồ cảm nhận được điều gì, và cũng có một số người tu hành bản địa.
Nửa canh giờ sau khi Dịch Thư Nguyên ra khỏi thành Đăng Châu, tới gần bên ngoài thành Triệu Châu, một lão giả đang vội vàng đi tới.
Lão giả chỉ là đi bằng hai bằng hai chân nhưng tốc độ rất nhanh, tốc độ tựa như Thần Hành Thái Bảo Vương Vân Xuân mà Dịch thư Nguyên gặp được lần trước, dưới chân không dính chút bụi bẩn nào và đi còn nhanh hơn cả tuấn mã.
Lão giả mặc quần áo già dặn, áo ngắn, ống quần cộng thêm xà cạp, đỉnh đầu cột tóc bằng dây buộc, búi tóc lại còn đính bằng trâm bạc, phía sau đeo theo một thanh kiếm, một thân tóc bạc sắc mặt hồng hào bộ dáng tiên nhân đạo cốt, lão chính là Tề Trọng Bân, đệ tử Dịch Thư Nguyên đã rời khỏi Minh Châu từ lâu.
Bây giờ địa phận Lĩnh Đông gặp đại nạn, đương nhiên không chỉ là việc của dân Lĩnh Đông, ngoài trừ triều đình chống thiên tai, còn có rất nhiều hữu thức chi sĩ từ khắp nơi trong Đại Dong đến hỗ trợ, có đại phu cũng có võ giả, còn có một số thương nhân lương tri.
Mà mỗi khi có tai họa ắt có yêu nghiệt, có một số thuật sĩ biết rõ việc này, Tề Trọng Bân đương nhiên cũng là như thế.
Tin tức Lĩnh Đông gặp thiên tai đại hồng thủy đã sớm đã truyền khắp Đại Dong, Tề Trọng Bân ở nơi xa xôi chạy đến Lĩnh Đông cũng đã hoạt động ở đây được nửa tháng.
Giờ phút này Tề Trọng Bân đang định đi đến Phong Lâm huyện, đột nhiên mũi ngửi thấy một chút khí tức không được bình thường, sau đó ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhìn về phía cánh rừng ngoài thành.
Có yêu nghiệt!
Giờ khắc này Tề Trọng Bân nhẹ nhàng nhảy lên đứng ở một khối đá lớn ven đương sau đó thân hình ở trên không trung mượn lực thay đổi hướng, xông thẳng đến phía truyền mùi kỳ lạ.
Chỉ trong một khoảnh khắc Tề Trọng Bân đã xông thẳng vào cánh rừng, đồng thời tốc độ dưới chân cũng không giảm đi chút nào, cây cối hay thảm thực vật đều không ảnh hưởng đến di chuyển của lão.
Phía trước xuất hiện một nữ tử, nàng nhìn thấy Tề Trọng Bân đang cấp tốc vọt tới, trên mặt cũng lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Mà trong lòng Tề Trọng Bân cũng không khỏi giật mình, minh bạch thân phận thật sự của đối phương.
Cho đến hôm nay, Tề Trọng Bân cũng đã biết được sư phụ của mình là nhân vật bậc nào, mà lão cũng phát hiện ra một chút huyễn thuật hay trò vặt làm chướng nhãn pháp đều rất khó qua mặt lão.
Nếu như không phải huyễn hóa, như vậy nữ tử phía trước nhất định là yêu vật hóa thành!
Đồng thời quanh thân yêu vật này có tử khí đi theo, nhất định đã hại rất nhiều người!
Với tu vi bây giờ của ta, có thể đọ sức cùng yêu vật này một trận hay không?
Mặc dù vẫn chưa có kết thành tiên lô, nhưng bản lĩnh của Tề Trọng Bân vốn không nhỏ, cũng rõ ràng đối với sự tăng tiến của bản thân hơn là Thạch Sinh.
Năm đó lúc nhận được phong hào Thiên Sư, dựa vào số lượng đông đảo đồng đạo và lực lượng triều đình, còn có thể đấu một trận đến tru diệt yêu vật hóa hình, như vậy bây giờ bản thân lão không hẳn là không có lực lượng chống lại cùng đối phương!
Nương theo linh giác, Tề Trọng Bân cho rằng nếu bản thân không đấu lại cũng không đến mức chạy không thoát.
"Yêu nghiệt đừng mơ quấy phá!"
"Keng !"
Trường kiếm ở sau lưng của Tề Trọng Bân bay ra khỏi vỏ, lão đưa tay ra tiếp được trường kiếm trực tiếp cầm kiếm phóng bên nữ tử.
Nữ tử kia trong tay cầm theo một cái rương nhỏ, nhìn thấy Tề Trọng Bân vọt tới, thu hồi thần sắc kinh ngạc, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.
"Hừ, thuật sĩ."
Nhìn một kiếm kia đâm tới, nữ tử nhẹ nhàng né tránh, cũng xuất ra một chưởng đánh đến cạnh thân Tề Trọng Bân.
Có vẻ như động tác của tên thuật sĩ trong mắt nữ tử rất là chậm.
Chỉ là giờ phút này, hai mắt của Tề Trọng Bân nheo lại, thân hình nhìn như chậm chạp, nhưng ánh mắt lại dõi chặt theo động tác của nữ tử từ đầu đến cuối.
Giờ khắc này Tề Trọng Bân phát lực, một kiếm đang đâm thẳng bỗng hóa chém ngang, nữ tử kinh hãi rồi bật thân hình ngửa ra sau, kéo theo một trận gió khiến nữ tử trượt lùi về phía sau ba thước.
Nhưng Tề Trọng Bân vung kiếm xoay người, mượn vào lực trên một thân cây, trong lòng bàn tay trái ẩn ẩn hiện hiện một dấu đỏ, từ trên đánh xuống nữ tử.
Nữ tử chắp tay nghênh đón, nhưng giờ khắc này lại có một loại cảm giác khủng bố bao phủ toàn thân.
Giờ phút này lòng bàn tay của lão thuật sĩ nọ vậy mà nở rộ lôi quang.
Chưởng Tâm Lôi!
Trong tâm Tề Trọng Bân niệm lên tên này.
"Bành !"Một tiếng, song chưởng chạm vào nhau.
"Ách a."
Nữ tử kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân thể bị đánh xuống mặt đất, ma sát với lá rụng, đất đá trên mặt đất bị kéo trượt dài đi.
Lòng tin của Tề Trọng Bân tăng mạnh, yêu nghiệt khinh địch, lão vô tâm vậy mà một chiêu lại đắc thủ, lập tức vung kiếm đánh tới.
"Nhận lấy cái chết !"
"Cầu pháp sư bỏ qua cho ta, ta không có hại người!"
Cho dù hiện giờ đạo hạnh của nữ tử tổn hao rất nhiều nhưng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ chết dưới tay một thuật sĩ!
"Kiếm hạ lưu nhân!"
Một tràng âm thanh quen thuộc từ không trung truyền đến, thân hình Tề Trọng Bân tức khắc ngưng lại, vừa bảo trì cảnh giác đồng thời cũng nhìn lên bầu trời, đây là giọng của Hôi tiền bối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận