Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 565: Phân áp hai nơi (1)

"Thiên Thần cứu ta ! ".
Giọng nói của Hồng Úy đã bị tiếng sấm ở nội thành Đăng Châu lấn át, nhưng âm thanh được truyền tới tai Dịch Thư Nguyên vẫn hết sức rõ ràng.
Dù Dịch Thư Nguyên là một người chuyên đi kể chuyện cũng không khỏi cảm thấy một tia vớ vẩn, nhịn không được nhìn Tào Ngọc Cao, người sau cũng không khỏi lộ ra biểu cảm cổ quái.
"Tiên sinh, ta sống đến tận bây giờ, cũng chưa từng nghĩ tới loại chuyện thế này."
Câu của Hôi Miễn có lẽ cũng là lời muốn nói của rất nhiều người.
Đối với Dịch Thư Nguyên và thần quan mà nói có lẽ là chỉ cảm thấy hơi hoang mang, nhưng đối với long tộc mà nói, đây đơn giản chính là sỉ nhục, sỉ nhục khiến giao long tức giận, tức giận đến mức giao long bùng nổ.
Nhìn tới cỗ dòng nước chảy xiết tán loạn trên Đại Thông Hà, Giang Lang đang dây dưa giao chiến với thần quan phẫn nộ phát ra tiếng gầm to.
"Nghiệp chướng ! ngươi thân là long tộc, lại dám thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, tội đáng chết vạn lần, gầm ! ".
"Long tộc vốn nên bảo vệ ta mới phải, tại sao lại muốn giết ta, ta không muốn chết!"
Hồng Úy rõ ràng đã sợ tới mất hết can đảm, nhưng trong lúc chạy vẫn theo bản năng biện hộ bảo vệ chính mình.
So với lúc ban đầu ở trong núi đối phó với bầy yêu cùng với Bắc Mang Yêu Vương dưới sông, thương thế của Giang Lang đã khôi phục, trong tâm cũng có ngộ ra, lại thêm chức vị Long Vương củng cố cho sức mạnh với thủy mạch, tu vi của y đã mạnh lên rất nhiều.
Mà lúc nãy tuy Giang Lang có đánh hết sức nhưng chưa tới mức liều mạng, bây giờ nghe thấy lời nói của tên Hồng Úy đang chạy thục mạng, đã tức giận đến mức gân rồng chấn động.
"Ầm ! ".
Giao long màu xanh đen miệng ngậm long châu hung hăng khẽ cắn, long khí toàn thân bộc phát chấn động cả vòm trời.
"Thủy tộc nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào tận lực tru sát tên nghiệp chướng kia, nếu như không làm được, chúng ta cùng nhau đi đến Đông Hải nhận chết ! ".
"Ngang !" "Ngang !" "Ngang ! ".
Tất cả thủy tộc có mặt ở đó nhao nhao xuất toàn lực phóng tới đám thần quan, cho dù việc bọn họ làm cũng chỉ là trì hoãn thời gian, nhưng tất cả giao long đã tiến vào trạng thái liều mạng, ngay cả ánh sáng của thần quan phía chân trời cũng chợp tắt, nhưng đây không hoàn toàn là do đám thần quan bị đánh tan.
Thậm chí, từng con giao long còn mặc kệ luôn cả việc phòng thủ từng đòn công kích của thần quan giáng vào trên người, bọn họ dựa vào thân rồng chống chọi, không quan tâm tới bản thân phóng theo Giang Lang đến Đại Thông Hà.
"Nghiệp chướng, quả thực là niềm sỉ nhục của long tộc bọn ta !"
"Thứ tạp nham giao long như ngươi phải chịu chết ! ".
"Hồng Úy, hôm nay ngươi không chết cũng phải chết ! ".
"Ngang ! ".
Mây trên trời, không ít thần quan sắc mặt đại biến.
"Không tốt, đám giao long muốn liều mạng rồi, không cần phải cố kỵ gì nữa, bây giờ chính là chém giết sinh tử ! ".
Vũ Khúc tinh quân cầm roi sắt trong tay, cũng đạp lên trên mây phóng xuống phía dưới, giơ lên roi sắc trong tay, phía sau hội tụ một vầng thần quang rực rỡ, từ trên cao trùng trùng điệp điệp đập xuống dưới.
"Vèo."
Một tiếng gió rít kinh khủng đến thê lương, thần quan cầm roi đánh tới, hai con giao long đứng mũi chịu sào.
"Ầm !" "Ầm ! ".
Roi sắt trực tiếp quất vào đỉnh đầu giao long, hai con giao long tầm vài chục trượng bị đánh rơi xuống mặt đất, bởi vì long tộc gần như là không đề phòng, xem ra lần này thật sự là sinh tử bất định.
Phía trước lấy người kẻ cầm đầu là Giang Lang, các giao long căn bản không hề nhìn về phía sau.
Toàn bộ dòng nước chảy thuộc Đại Thông Hà đã hoàn toàn bị ngưng động, thậm chí đã dần bốc hơi nước, dường như trong giây lát Đại Thông Hà sẽ bị bốc hơi hết, tên giao long rớt vảy giống như một con cá mắc cạn, trực tiếp té trên lòng sông lầy lội.
"Thiên Thần cứu ta ! ".
Con mợ ngươi chứ, vẫn còn dám kêu, nhận lấy cái chết đi!
Giang Lang cùng rất nhiều giao long bên cạnh đều đã tức đến mức vảy rồng dựng ngược, bảy tám đạo ánh sáng từ miệng rồng phun tới, đây là bảy tám viên long châu được tụ lực trong miệng từ lâu.
Một đạo tia sáng u lam chiếu xuống, Ích Hỏa Tráo của Thủy Đức tinh quân chắn lại phía trước, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong tích tắc.
"Ầm ầm ! ".
Ích Hỏa Tráo phá toái, pháp bảo nổ tung xuất hiện trùng kích cường đại, Đại Thông Hà không còn nước chảy dấy bùn lầy lên đầy trời, cũng khiến tạp mao giao long sợ hãi tột cùng.
"Ầm !" "Ầm ! ".
Hai đạo quang huy của long châu đập vào Hồng Úy nguyên bản rơi xuống vị trí lòng sông, giống như phân giải lòng sông, trực tiếp nổ tung so với đường sông nguyên bản rộng hơn gấp mấy lần, giờ phút này chủ nhân của hai khỏa long châu cũng bị thần quan tấn công, cùng nhau rơi xuống mặt đất.
Số long châu còn sót lại cũng tuân theo ý niệm từ trong đầu chủ nhân quẹo đi nện tới phía tạp mao giao long đang bỏ chạy.
Nhưng long tộc nhận thức được, chẳng nhẽ thần quan lại không ư?
Hơn mười đạo thần quang thoáng hiện lên, cùng nhau bay tới ngăn cản trước thân thể chuẩn bị ăn trọn năm đạo long châu, đây là một kích liều chết từ long tộc, nên tự nhiên sức mạnh kinh khủng kiếp.
Nhưng thần quan ngược lại chẳng hề tiếc thương Kim Thân bị hao tổn cũng phải cản lại, hơn nữa chỉ cần miếu thờ còn, hương hỏa còn, thì cho dù chỉ còn một tia hơi thở mong manh cuối cùng cũng có thể chậm rãi khôi phục trở lại.
"Chặn lại ! ".
Nếu như hôm nay không ngăn được long tộc, để Hồng Úy bị bọn họ đưa về trực tiếp giết chết, khi đó sẽ không phải là long tộc bị chê cười mà là Thiên Giới sẽ trở thành trò hề.
Bá ! bá ! bá ! bá ! bá !
"Ầm ! ".
Trăm họ trong nội thành Đăng Châu bị "tiếng sấm" đột nhiên bùng nổ trên trời cao dọa sợ đến mức che kín lỗ tai, các hài tử núp ở trong ngực của trưởng bối run run, sấm sét kinh khủng ở mức này chưa từng có người nào thấy qua.
Giờ khắc này quyết tâm của long tộc vô cùng kinh khủng, Dịch Thư Nguyên không nghĩ ra tay.
Về lý hắn thật sự không muốn long tộc đắc thủ, nhưng dưới tình thế này mà nói, hiện giờ Giang Lang đã muốn liều mạng rồi, một câu đi đến Đông Hải nhận lấy cái chết không phải nói đùa.
Hơn nữa đánh đến kịch liệt đến như thế, Dịch Thư Nguyên tự giác biết trạng thái bây giờ của bản thân quả thực không thích hợp để nhúng tay.
Tào Ngọc Cao đứng kế bên Dịch Thư Nguyên nói.
"Dịch tiên sinh, ta nghĩ ngài không ra tay cũng là một loại trợ giúp đối với cả thiên giới và long tộc rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận