Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 389: Biến hóa giật mình (1)

Dịch Thư Nguyên nhìn thấy thương thế trên thân Giang Lang, liền hiểu rõ chỗ kinh khủng của con lang yêu Bắc Mang này, tuy rằng trong lòng cũng không có quá nhiều khiếp đảm, nhưng mà cánh tay cầm kiếm cũng không khỏi tăng thêm vài phần lực lượng.
"Ngao ô."
Đáy nước truyền tới tiếng sói tru, dòng nước xung quanh nhao nhao nổ tung, yêu khí trùng kích giống như là thi triển tiên quyết tị nước phạm vi lớn, khiến thủy thế ở vài chục tòa đỉnh núi gần đó tất cả đều bị đẩy ra.
Một con hắc lang cực lớn đứng ở dưới đáy nước ngẩng đầu gào thét lên trời, Giang Lang thân là giao long bị cự lang cắn bị thương, mà cự lang thoạt nhìn tuy rằng nhiều thêm một chút vết thương, nhưng ngược lại càng làm cho nó càng thêm hung lệ.
"Thái Âm tiên tử? Ngươi vẫn còn sống? Nhận lấy cái chết cho ta, rống ! ".
Sau khi cự lang nhìn thấy Dịch Thư Nguyên cùng Sư Duy, hai mắt lập tức đầy máu, trong chốc lát liền vọt tới phía hai người.
Trong đầu Dịch Thư Nguyên lập tức lóe lên một cái, chớp mắt liền hiểu Bắc Mang là thấy tiên y của Thái Âm Cung cùng với Thất Thải Vân Hà Bạch trên người Sư Duy, liền cho rằng nàng chính là Thái Âm tiên tử.
Giờ khắc này hai người một trái một phải tránh đi, nhưng trong mắt Bắc Mang hình như căn bản không có Dịch Thư Nguyên, bốn móng vuốt lao về phía Sư Duy, tốc độ cực nhanh, khí thế hung ác, dường như muốn nghiền nát nàng ra.
Sư Duy cầm tơ lụa bảy màu khoác trên vai trong tay, giống như rút ra một đạo roi dài, đụng chạm cùng với móng vuốt sói.
"Ầm ! ".
Khí tức tiên yêu va chạm, khiến cho xung quanh hai người cũng lộ ra có chút mơ hồ.
Sư Duy vừa ngự phong vừa cấp tốc lui về phía sau, lại vừa ngăn cản lang yêu điên cuồng tấn công tới, trong miệng càng là lấy giọng điệu trào phúng nói.
"Bắc Mang, 300 năm trước ta có thể thu thập ngươi, 300 năm sau cũng tương tự như vậy!"
Hiển nhiên Sư Duy cũng biết Bắc Mang lão yêu giờ phút này đã nhận nhầm mình thành sư muội rồi, nhưng nàng ngược lại cũng đâm lao liền theo lao, cố ý kích cho Bắc Mang lão Yêu càng thêm mất đi lý trí.
Dịch Thư Nguyên bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng cười lạnh một tiếng, mình thế mà lại bị bỏ qua rồi, vậy thì cũng đừng trách Dịch mỗ ở đánh lén phía sau yêu quái đó nha!
Nhìn tới Giang Lang đang đấu cùng một con lang yêu ở phía xa trong nước, tuy rằng y đã bị thương, nhưng Dịch Thư Nguyên tin tưởng Giang Lang có thể giải quyết.
Sau đó chân Dịch Thư Nguyên lăng không đạp mạnh, cuồng phong phía chân trời run lên, không phải là đơn thuần ngự phong, cũng không phải là đáp mây bay, càng giống như là phong vân sát cánh ngự kiếm mà đi.
Thân hình Dịch Thư Nguyên hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo Bắc Mang lão Yêu cùng với Sư Duy, giống như một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng lại hàm tụ sắc bén.
Trong tích tắc tạm thời này, Dịch Thư Nguyên cũng đang không ngừng kéo lên kiếm ý trong lòng, kiếm khí bên trong bảo kiếm lại ngược lại không ngừng nội liễm, thời điểm bảo kiếm vừa mới biến ra, kiếm khí tung hoành, nhưng giờ phút này lại giống như một thanh kiếm phàm trần.
Trong lòng Dịch Thư Nguyên phảng phất giống như có tiếng bạch long ngâm nga, phong vân sau lưng thậm chí cũng mơ hồ mang theo long ảnh không rõ.
Ánh mắt của hắn cũng trở nên sắc bén, tựa như ngoại trừ kiếm ra, hết thảy cũng đã thành kiếm!
Hình thần hợp nhất, kiếm ra như rồng!
Giờ khắc này, trường kiếm trong tay Dịch Thư Nguyên chốc lát đã ra khỏi vỏ.
Tiếng kiếm kêu trong trẻo tựa như rồng ngâm, giờ khắc này kiếm ý mang theo kiếm khí phóng thích hoàn toàn.
Quét.
Kiếm quang tựa như một tấm lụa lập tức nở rộ, cũng vào giờ khắc này, Bắc Mang lão Yêu một mực đuổi theo "Thái Âm tiên tử" phảng phất giống như một người thường bỗng nhiên bị dội nước đá vậy, đột nhiên lưu ý tới sau lưng, nhưng mà đã muộn.
Một khắc tiếng kiếm ngân truyền đến, kiếm quang đã đến trước một bước, thân hình cự lang vặn vẹo quỷ dị một chút, nhưng lại vẫn khó có thể tránh đi một kiếm này.
Yêu khí ngăn cản kiếm quang trực tiếp tan rã, trên thân thể yêu quái xé ra một đạo miệng vết thương sâu đủ thấy xương, một mực từ sau lưng kéo tới sống lưng, lại chia một ngọn núi phía trước làm hai nửa.
"Rống ! ".
"Ầm ầm."
Âm thanh ngọn núi vỡ vụn cùng với tiếng gào to của lang yêu trước sau vang lên, Bắc Mang cũng thoáng cái thanh tỉnh lại, thân thể yêu quái vậy mà lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trực tiếp vung móng vuốt về phía Dịch Thư Nguyên.
Cái này hình như làm cho Dịch Thư Nguyên đuổi theo sau lưng bị bất ngờ, bị móng vuốt sói rắn chắc đập vào trên thân thể.
Chỉ là theo một đạo tiên quang mang theo mây mù tản đi, đây thế mà lại không phải là chân thân của Dịch Thư Nguyên, một khắc sau sương mù liền hoàn toàn tiêu tán, còn Dịch Thư Nguyên chân chính đã đến trên đầu lang yêu.
Dịch Thư Nguyên chắc chắn không hy vọng xa vời tới chuyện một kiếm liền đâm chết Bắc Mang Yêu Vương, vào thời khắc Cự Lang đang phản ứng, Dịch Thư Nguyên trên bầu trời đã lại hạ xuống một kiếm nữa.
Bắc Mang vừa muốn bỏ chạy, lại phát hiện trước mắt đột nhiên xuất hiện mảnh tơ lụa bảy màu, đồng thời hóa thành một vách tường màu sắc rực rỡ.
Quét.
Kiếm quang hạ xuống trên trán cự lang, cho dù cự lang đã nghiêng đầu, nhưng vẫn mang theo một mảnh máu tươi, kiếm quang xuyên vỡ máu thịt, thậm chí đâm đến xương sọ, bên mắt phải nổ tung một đoàn máu đen.
"Ngao rống ! ".
Tiếng gầm rú thống khổ cùng huyết sắc, khí tức kinh khủng phảng phất giống như xen lẫn theo cả huyết quang thê lương, nửa số yêu lực hóa thành từng đạo trận gió theo máu tươi nổ tung bên cạnh lang yêu.
"Ầm ! ".
Tơ lụa bảy màu vây khốn lang yêu bị bắn trở về trong tay Sư Duy, Dịch Thư Nguyên đứng ở bên trên cũng không thể khống chế mà bay ngược lại, đồng thời lấy kiếm khí đón đỡ.
Hai người giống như là bị trùng kích nổ tung đánh bay, đồng thời không ngừng chống đỡ huyết cương trong đó.
Tư Không Triết ở phương xa nghe tiếng gào to thê lương ở bên kia, trái tim cũng xuất hiện khẩn trương.
"Đại ca ! ".
"Vẫn nên lo lắng cho chính mình trước thì tốt hơn, Tư Không các chủ!"
Giang Lang thân rồng di chuyển dưới nước cực kỳ linh hoạt, mấy lần xém chút nữa quấn chặt lấy cự lang bên cạnh.
"Là ngươi! Ngươi là Long Vương Hồ Trường Phong! Lúc trước ta không nên thả các ngươi đi!"
Tư Không Triết kinh hãi, giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, Giang Lang bên cạnh lại liên tục cười lạnh.
"Hắc, đúng thì như thế nào? Nếu ngươi không thả thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể lưu lại chúng ta ở trong Linh Châu Các?"
"Ầm ầm."
Giao long tiếp tục quần chiến cùng cự lang trong nước, tuy rằng Giang Lang bị thương, nhưng dù sao cũng là giao long trong nước, chiếm cứ thượng phong rõ ràng, chỉ là không muốn trả giá đại giới quá lớn cho nên mới đánh tương đối bảo thủ.
Nhưng mà bên kia, tình huống của Bắc Mang lão yêu tuy rằng thê thảm, nhưng thần sắc của Dịch Thư Nguyên cùng Sư Duy lúc này lại càng lúc càng nghiêm túc.
Dịch Thư Nguyên và Sư Duy mỗi người đều bị bức lui ra rất xa, có thể nhìn ra vừa xong Bắc Mang tiêu hao không nhỏ, một kiếm kia tuyệt đối khiến cho lão bị thương vô cùng kinh khủng.
Nhưng mà không biết tại sao, hai người lại cảm thấy uy hiếp tới từ phía Bắc Mang hình như lại đang tăng lên.
Đợi Dịch Thư Nguyên và Sư Duy ổn định lại thân hình, hai người không khỏi cách không liếc nhau, cả hai đều nhìn ra thần sắc ngưng trọng của đối phương.
"Tiên trưởng không được khinh địch, dù sao lão cũng là Yêu Vương Bắc Mang!"
"Ừ, Sư đạo hữu cũng nên cẩn thận, địch ý của lão đối với ngươi rất nặng!"
Hai người chỉ là giao lưu một câu, sau đó lần nữa xông lên phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận