Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 406: Sư phụ lợi hại (2)

Trác Tình cũng cười nói một câu.
"Đây là tướng quân cua nên được!"
"Ha ha ha ha, đây đều là do tiên sinh tài bồi!"
Thạch Sinh nằm ở bên cạnh bàn tò mò nhìn Hôi Miễn cách đó không xa.
"Hôi tiền bối, Thủy Thần Khai Dương và Vân Lai đại thần ngài ai lợi hại hơn?"
Hôi Miễn đang túm lấy một góc bánh ngọt cứng người lại, liếc qua Thạch Sinh nói.
"Tiểu hài tử biết cái gì."
Sau khi nói một câu như vậy, Hôi Miễn nhanh chóng chuyển chủ đề hỏi tướng quân cua một câu.
"Đây là chuyện tốt nha, tướng quân cua phải nói là tới báo tin tốt mới đúng!"
"Lời này của Hôi đạo hữu vừa đúng lại vừa không đúng, phải biết việc trong thủy vực cũng không đơn giản như vậy, Thiên Đình có ý sắc phong, đối với Tạ mỗ mà nói tự nhiên là được sủng ái mà lo sợ, nhưng…"
Lời của tướng quân cua dừng lại, nhìn qua phía Dịch Thư Nguyên mới lại nói tiếp.
"Nhưng cũng sợ bên long tộc có ý xấu."
Hôi Miễn vừa nghe liền vui vẻ, Dịch Thư Nguyên còn chưa nói gì, nó liền vượt lên trước không quan tâm nói.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, nhờ tiên sinh thông báo long tộc một tiếng là được rồi, phần mặt mũi này long tộc nhất định sẽ cho, đúng không tiên sinh?"
Nghe ý tứ trong lời của tướng quân cua, Dịch Thư Nguyên liền biết gã đã có khuynh hướng với Thiên Đình rồi, nếu như đã có ý này, vậy thì hắn cũng không còn gì để nói nữa, nhẹ gật đầu.
"Nếu tướng quân cua có ý tiếp nhận Thiên Đế sắc phong, vậy cứ yên tâm tiếp nhận là được, long tộc bên đó cũng không đáng lo."
Bản thân Khai Dương thủy hệ cũng coi như là phạm vi thế lực của Thiên Đình, nhiều năm qua đã coi như là có một chút ăn ý, long tộc cũng sẽ không phản ứng quá lớn.
Cho dù long tộc thật sự có chút ý tứ, nhưng Dịch Thư Nguyên cảm thấy bây giờ quan hệ của mình cùng với long tộc coi như cũng tạm, ít nhất hẳn là có thể nói chuyện được.
Thật sự không được liền để cho Giang Lang đi qua, tuy rằng gia hỏa này ở trước mặt Dịch Thư Nguyên có đôi khi không được đoan chính cho lắm, nhưng y chính là Long Vương Hồ Trường Phong hàng thật giá thật, cũng là thân tín gánh nồi thay cho Long Quân.
Bất luận là quản lý thủy hệ, hay là thân phận bối cảnh cùng với tiền đồ tương lai, thậm chí là thiên phú tu hành cũng biết tròn biết méo, địa vị của Giang Lang ở trong long tộc tuyệt đối là không thấp.
Tướng quân cua vốn cũng chỉ là tới thử hỏi ý một chút, nhưng nhận được kết quả như này quả thực là vô cùng mừng rỡ, nếu mà Dịch tiên sinh đã nói ra khỏi miệng, gã nhất định là vạn lần tin tưởng.
Tướng quân cua lập tức đứng dậy thối lui một bước, lần nữa thi lễ một cái với Dịch Thư Nguyên.
"Được lời này của tiên sinh, Tạ Khánh không cần lo lắng nữa rồi!"
"Tướng quân cua không cần phải khách khí, chẳng qua là tiện tay mà thôi, so với chuyện đó, sau này nên che chở vạn dặm thuỷ vực sông Khai Dương thế nào mới là việc tướng quân cua nên nghĩ."
"Vâng vâng vâng, tiên sinh dạy bảo Tạ mỗ ghi nhớ trong lòng!"
Tuy rằng tướng quân cua cảm thấy mình cuối cùng chưa hẳn là sẽ được Thiên Đình sắc phong, nhưng lúc này thật sự đã đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống đất, giải hết ưu sầu, lời nói cũng không khỏi có vài phần kích động.
Sau khi ngồi một lúc nữa, tướng quân cua từ trong câu chuyện biết được rằng Dịch Thư Nguyên còn có việc, gã cũng vô cùng tự giác, rất nhanh đứng dậy cáo từ, sau khi liên tục hành lễ mới mang theo tâm tình khoan khoái dễ chịu rời khỏi tiểu viện.
Dịch Thư Nguyên cười lắc đầu, sau đó lần nữa cùng Trác Tình trở về gian phòng đầy ắp quần áo và trang sức kia.
Tề Trọng Bân và Thạch Sinh đợi sư phụ rời đi, mới một lần nữa trở về ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn Hôi Miễn đang ăn đồ còn lưu lại trên bàn.
"Hôi tiền bối, sư phụ và tướng quân cua có quan hệ gì vậy? Vì sao gã lại kính sợ sư phụ như thế?"
Vấn đề Thạch Sinh hỏi cũng là tò mò của Tề Trọng Bân, lão không khỏi bổ sung thêm một câu.
"Mời Hôi tiền bối chỉ giáo!"
Hôi Miễn phồng quai hàm, ngẩng đầu nhìn sư huynh đệ một già một trẻ, lúc này mới nhớ tới hai người bọn họ cũng không biết được chi tiết một chút chuyện xưa.
"Ực! ".
Hôi Miễn một hơi nuốt xuống thức ăn bị nó nhồi vào trong miệng, Tề Trọng Bân và Thạch Sinh thậm chí có thể nhìn thấy cổ của Tiểu Hôi phồng lên một đống thức ăn, sau đó trên gương mặt lông xù lộ ra một nụ cười cổ quái.
"Ha ha, quên mất các ngươi không hề biết rõ tình hình, à đúng rồi, các ngươi đã nghe qua đoạn chuyện hà bá rơi chưa? Hiện giờ có lẽ chỉ còn lại một cách kể thôi đúng không?"
Tề Trọng Bân nhẹ gật đầu, trái tim bỗng nhiên khẽ động.
"Là chuyện sư phụ kể sao?"
"A, ta cũng đã nghe qua câu chuyện xưa này rồi!"
Hôi Miễn thoáng lắc lư cái đuôi.
"Không tệ! Trong câu chuyện xưa kia có không ít thứ đều là sự thật, các ngươi đoán xem, tiên nhân mà Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh chọc giận là ai?"
"Vậy khẳng định là sư phụ rồi...!"
Thạch Sinh cười trả lời một câu, Tề Trọng Bân tự nhiên cũng có thể nghĩ đến việc này, chỉ là so với sư huynh khờ khạo ngây ngô, lão đã hơi há to miệng.
Làm cho tiên nhân giận dữ, kim thân Thủy Thần bị phá vỡ, lên trời cao vu cáo, lại khiến cho chính mình phải đi tới Trảm Yêu Thai, đây là kết cục của Thủy Thần Khai Dương trong hà bá rơi .
Hôi Miễn rất hài lòng đối với phản ứng của Tề Trọng Bân, mang theo vui vẻ nói một câu.
"Cho nên là, tướng quân cua có kính trọng hơn với tiên sinh cũng không quá đáng! Các ngươi ấy, tu hành cho tốt, tương lai có thể học được mấy phần bổn sự của tiên sinh, phải xem tạo hóa của các ngươi nữa!"
Trong gian phòng cách đó không xa, toàn bộ quần áo đều đang lơ lửng trên không trung.
Mặc kệ là giáp trụ hay là áo lót, lúc này Dịch Thư Nguyên cũng đã đại khái hiểu rõ kết cấu của quần áo và trang sức, cũng tính ra số lượng phù hợp cùng những bộ thừa ra.
Với giai đoạn luyện chế ban đầu, trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng đã có hiểu rõ đối với việc nên cất bước như thế nào.
Dịch Thư Nguyên từ chối lời đề nghị mặc thử toàn bộ quần áo của Trác Tình, hắn chuyển một khung dệt đến nơi này.
Lúc này một cái hồ lô bày ở trong phòng, một đạo mây trôi nương theo hào quang nhẹ nhàng trôi ra.
Dịch Thư Nguyên phất tay thi pháp, ổn định đạo linh khí sắp tiêu tán này, sau đó lấy ra linh châu từ trong tay áo, lại nhẹ nhàng tung một chiêu, linh khí mây ngũ sắc liền bám vào trên linh châu.
Ừm, cũng không khó!
Dịch Thư Nguyên nhìn Trác Tình, người sau đã ngồi sau khung dệt, trên mặt lộ ra hiếu kỳ nhìn hắn.
Đây là trợ giúp chính mình, cũng là cho Trác Tình một cái cơ hội nho nhỏ thể ngộ thiên địa chi linh, mang theo loại ý niệm này trong đầu, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lấy kiếm chỉ một ngón tay lên trên linh châu.
Pháp lực bản thân lấy càn khôn biến, hợp khí tức bên trong linh châu, lại ứng với một đám hào quang bám vào đó.
Dưới tình huống ba thứ hợp nhất, sức mạnh bản nguyên còn lại bên trong linh châu bị Dịch Thư Nguyên từng chút xíu ép ra ngoài, vừa ra ngoài giới liền ứng với đạo biến hóa, tới gần cùng khí tức mây ngũ sắc.
"Còn nhớ kỹ lời nói lúc trước không?"
"Có!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, kiềm chế tâm niệm, hào quang cũng càng ngày càng nhỏ, hóa thành một sợi dây nhỏ thoáng uốn lượn bắn về phía khung dệt.
"Cẩn thận tác động sợi dây này, giúp ta dệt ra một xếp gấm hoa!"
Trác Tình có chút khẩn trương, không biết mình có thể làm được hay không, nhưng lại không hề lùi bước, nhìn qua sợi dây nhỏ bay tới, cẩn thận duỗi tay nắm chặt, chỉ cảm thấy có một cơn gió màu xanh lá vờn quanh đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận