Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 328: Xây nhà Ngư Tang, trước tị cốc vũ (2)

Lúc này trong nội viện cũng chỉ còn thừa lại một mình hắn rồi, Dịch Thư Nguyên nhìn xung quanh một chút thấy không có ai nữa rồi, vung tay áo quét qua, toàn bộ vết bẩn trên chén dĩa trong chậu gỗ tất cả đều tản đi.
Ngay cả hai cái nồi lớn cũng đã sạch sẽ hẳn, hơn nữa hết thảy tất cả đều phân loại bay trở về phòng bếp.
"Tiên sinh, ngài ăn gian!"
Hôi Miễn đứng ở đầu vai lập tức kêu lên.
"Ài, từ nghèo nhập xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ nhập lại nghèo khó nha, vẫn là tiên pháp dễ dùng."
Dịch Thư Nguyên thở dài, cũng không phản bác lời của Hôi Miễn.
Lắc lắc nước đọng trên tay, Dịch Thư Nguyên lại kéo tay áo để xuống, nhìn tới phía phòng ngủ trong nội viện.
"Tiên sinh, không phải ngài lại muốn không chào mà đi đấy chứ?"
"Cũng không đến mức đấy."
Dịch Thư Nguyên nói qua như vậy, sau đó liền đi về phía một cái gian phòng khác, chỉ một ngón tay liền đốt lên ngọn đèn, sau đó lấy ra giấy bút bắt đầu viết.
Hôi Miễn nhảy đến trên bàn nhìn Dịch Thư Nguyên viết, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tiên sinh nhà mình.
"Ài, ánh mắt của ngươi là ý gì? Cái này có thể tính là không chào mà đi sao?"
Dịch Thư Nguyên vừa nói, vừa nhẹ nhàng quạt một cái lên trên giấy, tất cả nét mực liền lập tức đều khô.
"Ít nhất cũng đợi tằm trong phòng tằm đẻ trứng đã chứ!"
"Vậy còn phải dạy cụ thể nuôi tằm như thế nào hay không, về sau còn làm tơ lụa như thế nào, dệt như thế nào, may xiêm y như thế nào thì sao?"
Hôi Miễn lập tức lắc đầu.
"Thế thì không cần, đợi tằm lớn mập một chút là được rồi, loại đó ăn sống hay đun sôi đều rất ngon!"
Dịch Thư Nguyên trợn mắt liếc nhìn Hôi Miễn, cầm lấy tờ thư đứng lên.
"Thôn Ngư Tang đúng là một nơi tốt, nàng đã bắt đầu thích ứng rồi, người nơi này cũng đều sẽ giúp nàng, nhưng nếu như ta lại ở thêm lâu một chút, cho dù là lấy thân nữ nhi, có thể nàng sẽ rất không muốn rời xa."
"Chẳng lẽ thế này thì không sao?"
Hôi Miễn hỏi một câu như vậy, Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn nó, sau khi suy nghĩ liền nhẹ gật đầu.
"Có lẽ ngươi nói cũng đúng, vốn là trải qua hồng trần, cũng không có gì không tốt."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên đã rời khỏi gian phòng, sau đó mở ra cửa phòng ngủ, tự tay đặt trang giấy ở bên giường.
Giờ phút này mí mắt của Trác Tình hơi rung rung, bàn tay giấu ở dưới chăn cũng rất nhanh nắm lấy một góc chăn.
Mặc dù là trong màn đêm, nhưng Dịch Thư Nguyên cùng Hôi Miễn hiển nhiên cũng lưu ý đến điểm này, người phía trước đặc bức thư xuống, sau khi suy nghĩ vẫn là không lên tiếng, nhưng mà Hôi Miễn lại nhảy xuống, lẻn đến bên tai Trác Tình.
"Chúng ta khẳng định sẽ trở lại gặp ngươi."
Lời Hôi Miễn vừa thốt ra, Trác Tình liền mở mắt.
Thấy vậy, Dịch Thư Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cái.
"Vậy thì liền nói lời tạm biệt ở trước mặt vậy."
Trác Tình quay đầu nhìn nữ tử trông rất giống mình trước mắt này, tuy rằng đã cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn không ức chế nổi nước mắt.
"Mịch Ly tỷ tỷ, ta có thể ôm ngươi một lần nữa không?"
Dịch Thư Nguyên dứt khoát cũng tiêu sái một chút, đi đến bên giường, mặc kệ Trác Tình vén chăn lên ôm lấy chính mình.
Sau khi ôm một lúc, Trác Tình bình tĩnh lại, buông tay ra lui về sau một bước.
"Cảm ơn tỷ tỷ mặc ta tùy hứng lần này, còn có Hôi Miễn, vừa nãy ta đã nghe được rồi...!"
Dịch Thư Nguyên khẽ lắc đầu.
"Vốn lúc đầu cũng đâu có nói không tới nữa, hãy sống ở đây cho thật tốt!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên đi về phía cửa ra vào, Hôi Miễn lại nhảy đến đầu vai Trác Tình thấp giọng nói vài câu, sau đó tháo chạy về phía Dịch Thư Nguyên.
Sau khi Dịch Thư Nguyên đi ra ngoài bước chân có chút dừng lại, nói về phía sau.
"Sau khi trải qua khổ sở lại đi đến yên bình, có lẽ có thể sẽ có ba phần đạo tính."
Nói xong liền một bước đi ra bờ rào bên ngoài viện.
"Vù vù ô. Vù vù ô."
Cây dâu xung quanh bắt đầu chập chờn trong tiếng gió, dưới Trác Tình đưa mắt nhìn, Dịch Thư Nguyên đạp trên gió rời đi.
Trác Tình cũng không biết vừa nãy mình làm thế nào tỉnh táo lại, Dịch Thư Nguyên vừa đi, cỗ buồn ngủ kia lại lần nữa ập tới, có thể ngủ vào lúc này thật sự rất tốt.
Mang theo loại ý muốn đó, Trác Tình lại quay về giường ngủ, lần này làm một giấc mơ cảm giác rất là chân thực.
Trác Tình mơ thấy mình vừa nãy cũng không có mở mắt, mơ thấy Mịch Ly tỷ tỷ đi tới cửa vào nhưng không có rời đi.
Mơ thấy Mịch Ly vào lúc này biến trở về thành Long Phi Dương, mơ thấy Long đại hiệp trở về ‘bế nàng lên’, mà nàng cũng liều lĩnh ‘nhiệt liệt đáp lại’.
Lúc đến giờ Tý, Trác Tình tự nhiên vậy mà tỉnh lại.
Nhìn về phía trang giấy bên giường, Trác Tình đốt ngọn đèn lên, sau khi tỉ mỉ đọc lại cẩn thận rồi cất kỹ trang giấy, thần kỳ là trong lòng lại không có quá nhiều cảm giác cô độc.
!
Trên không trung cách mặt kênh đào ba trượng, Dịch Thư Nguyên ngự phong mà đi cũng coi như thở ra một hơi thật dài.
"Cuối cùng kết quả cũng không quá tệ!"
Hôi Miễn trên đầu vai lại quở trách.
"Tiên sinh ngài xem, lưu lại thư cái gì chứ, như vừa xong đơn giản biết bao nhiêu?"
Dịch Thư Nguyên lại nhíu mày, Ngâm Trần trong tay áo vào một khắc trượt ra đã hóa thành trường kiếm vỏ trắng.
"Boong ! ".
Trường kiếm chậm rãi xuất khiếu, nhìn thanh kiếm này, Dịch Thư Nguyên dường như có thể cảm giác được tâm cảnh biến hóa của Trác Tình một khắc sau cùng ấy.
Kiếm đạo Mịch Ly vốn là có vài phần ứng với tâm ý của Trác Tình mà sinh.
Từ nhu tình đến kỳ mong, dung nhập lưu thủy hoa quang, đến hóa ra sắc bén đánh vỡ gông cùm xiềng xích.
Cho đến giờ phút này, phần tình thông linh của Dịch Thư Nguyên, trong lòng đã dựng sinh một cỗ kiếm ý mới tinh, đúng là kiếm thuật tiên đạo hoàn thành!
Vào lúc trong lòng khẽ chấn động, đã thấy bầu trời bắt đầu đổ xuống mưa nhỏ.
Hạt mưa rơi vào trên những đội thuyền thả neo dừng lại trên đường sông phát ra âm thanh trầm đục, rơi vào trên mặt nước lại tung bay một mảnh.
Rơi vào trên thân kiếm, phát ra tiếng giòn vang phảng phất giống như gẩy dây đàn tỳ bà.
"Đương đương đương, đinh đinh đinh…"
Cho đến giờ phút này, Dịch Thư Nguyên mới bỗng nhiên ý thức được, hôm nay là tiết Cốc Vũ, hơn nữa bây giờ lại đúng lúc cũng là Thượng Tị Tiết.
"Cốc vũ cốc vũ, tí tách tí tách, trên tị truyền tình, xuân mộc mây mưa."
Trong lúc thì thào, Dịch Thư Nguyên vẫn cầm kiếm trong tay như cũ đã biến trở về bộ dáng lúc ban đầu của mình.
"Tiên sinh, trời mưa rồi, trời mưa rồi!"
Hôi Miễn kêu, thấy Dịch Thư Nguyên không để ý tới mình, biết rõ hắn khẳng định không phải điếc, cho nên tự mình trốn vào trong quần áo Dịch Thư Nguyên.
Ghé qua bên trong màn mưa, Dịch Thư Nguyên cũng không thi triển pháp thuật tránh nước, hắn có chút không chắc mình ở trong một khoảng thời gian ngắn lúc trước phải chăng có một kiếp, lại có tính là vượt qua một kiếp hay không?
Cũng có thể là, hai mươi tư tiết chưa hẳn liền thật sự là hai mươi tư kiếp.
Dẫu sao ở trong mắt Dịch Thư Nguyên, cho dù hắn có tiếp nhận toàn bộ phần tình kia của Trác Tình lại có thể như thế nào?
Cái này cũng có thể tính là kiếp sao?
Có lẽ đối với người tu đạo khác có thể tính, nhưng đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, tình cảm nhân thế cũng là chỗ tốt đẹp của hồng trần!
Chỉ là nghĩ tới đây, Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Nếu không phải mình không trốn không né mà là thản nhiên đối mặt, có lẽ cái loại trạng thái chấn động tiếng lòng lại sợ như cọp này mới thật sự là vào trong kiếp số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận