Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 497: Cho ngươi một gõ (1)

Đụn mây trắng mọi người đứng rất nhanh tiến vào phạm vi khu vực bão tố.
Tầng mây đen ở đó rất dầy, mà bên trên tầng mây bầu trời vẫn quang vạn dặm như cũ, mây trắng bao la bát ngát, nhưng nghe âm thanh sấm sét phía dưới, phong bạo nhất định vô cùng đáng sợ, hơn nữa hình như hiện ra một tia khí tức không tầm thường.
Dịch Thư Nguyên điều khiển mây dần dần trầm xuống, bởi vì vấn đề ánh sáng, mây trắng tựa như cũng dần dần bị nhuộm đen nhánh một mảnh, tia chớp trong mây lướt qua chiếu sáng một cả đám mây của bọn họ, lôi quang dường như ngay ở bên người.
Nhưng mà không có ai lộ ra kinh hoảng cả, dẫu sao lôi thần ngay ở bên người, ngay cả Thạch Sinh cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
"Hóa ra ở trong gió lốc là loại cảm giác này!"
"Rặc rặc. Ầm ầm."
Lôi quang lập lòe, giống như một đạo roi dài có thêm rễ cây chói mắt, đánh tới trên đụn mây, toàn thân Tư Tử Xương run lên, cảm thấy tay mình tựa như đang cầm một chiếc bàn ủi.
Đạo lôi quang nọ vậy mà xuyên qua pháp bảo trong tay gã!
Trịnh Dĩnh bên cạnh theo bản năng thối lui nửa bước, Tào Ngọc Cao lại nhíu mày nhìn Tư Tử Xương và thước gõ, sau đó lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
Thạch Sinh và Hôi Miễn càng hoảng sợ, rúc vào bên người Dịch Thư Nguyên.
"Không sao."
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn thoáng qua thước gõ, sau đó lần nữa hạ thấp độ cao của đám mây, trực tiếp đến tầng mây mù phía dưới.
"Ầm ầm."
Tia chớp trên bầu trời chiếu sáng mặt biển, phía dưới là một mảnh sóng lớn cuộn mình, gió lốc mưa to mưa như trút nước.
"Ầm ầm."
"Xoẹt xoẹt. Ầm ầm."
"Ầm ầm."
Mấy đạo sấm sét lần nữa hạ xuống, tất cả điện quang đều thay đổi phương hướng đánh vào trên thước gõ, hơn nữa tần suất còn càng dần càng cao, giống như thước gõ đã hấp dẫn tất cả sấm sét tới đây.
Tư Tử Xương hầu như sắp không cầm được thước gõ trong tay nữa, đầu ngón tay cũng hiện ra vết cháy, lòng bàn tay không ngừng chấn động, không khỏi buông lỏng tay ra.
Dịch Thư Nguyên khẽ động ý niệm trong đầu, thước gõ từ trung tâm đụn mây bay đến vị trí 100 trượng phía trước.
Phong bạo sấm sét trên biển không ngừng đánh vào đó, trong lúc nhất thời quả thực đúng là sấm sét như mưa.
Dịch Thư Nguyên khống chế đụn mây bay phía trên mây mù, tất cả mọi người bị một mảnh lôi quang chiếu rọi trắng xóa.
Loại tình huống này, cho dù Tư Tử Xương không có nắm thước gõ, trạng thái cũng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng tương tự cùng mọi người, lực chú ý đều bị lôi quang phía trước dẫn dắt.
"Đây là lôi pháp gì?"
Tào Ngọc Cao nói nhỏ một câu, nhưng giờ phút này Dịch Thư Nguyên không có biện pháp trả lời, hắn chỉ nhìn tới thước gõ phía trước, tâm thần cùng pháp bảo thông linh, phảng phất giống như lần nữa nhìn thấy một gốc cây cổ thụ che trời, sấm sét chính là cành cây kéo dài.
Tầm nhìn của Thạch Sinh còn tương đối nhanh nhẹn, lôi quang phía trước khiến cho mắt nó đau nhức, thế nên dứt khoát nhìn xuống mặt biển, kết quả vậy mà thấy bên trong sóng gió động trời còn có những con thuyền đang vùng vẫy.
"Sư phụ, phía trước có thật nhiều thuyền!"
Khi Thạch Sinh nói ra những lời này, Dịch Thư Nguyên đã trước một bước nhìn tới đội tàu mơ hồ trên mặt biển phía xa, mà lúc này phía chân trời xa xa bỗng có âm thanh kỳ quái xuất hiện.
Những tiếng giống như trâu kêu kéo dài sau đó hóa thành một trận ngâm nga, theo tiếng rồng ngâm truyền đến còn có một tiếng giận dữ mắng mỏ.
"Là ai đang cướp quyền ngự lôi ! Rống! ".
Hiển nhiên cơn bão táp này cũng không phải thuần túy do thiên nhiên hình thành, nhất định có nhân tố thi pháp, mà thi pháp không phải chỉ một cái ảnh hưởng, mà là một loại hiệu dụng cùng chung.
Quyền ngự lôi bị đoạt, đồng đẳng với quyền ngự vân cũng bị cướp đi, ngay cả cơn dông bão rõ ràng cũng nhỏ hơn không ít.
Nghe tiếng rồng ngâm, giờ khắc này linh đài của Dịch Thư Nguyên giống như khẽ động, nhanh chóng bấm đốt ngón tay một chút, liếc mắt nhìn đội tàu phương xa, dẫn mọi người độn trở về tầng mây phía trên.
Theo tiếng giận dữ mắng mỏ và rồng ngâm phảng phất giống như hòa thành một thể cùng sấm sét, ngay sau đó có một con giao long màu vàng nhạt thò ra khỏi mây đen.
Đầu rồng cực lớn nhìn về phía lôi quang đang hội tụ, đầu tiên thấy được quang điểm trong sấm sét.
"Dịch tiên sinh, nơi đây là Đông Hải, gặp gỡ loại tình huống này, cho dù nói với Long Tộc rằng đây là trùng hợp hay hiểu lầm, người ta chưa chắc sẽ tin!"
Tào Ngọc Cao chẳng những là Thiên Thần lại còn là lôi thần, tương tự cùng Thủy bộ, giao tiếp thậm chí nổi lên xung đột với Long Tộc nhiều hơn xa so với những thần khác, tự nhiên cũng vô cùng hiểu rõ tính khí của Long Tộc.
"Dịch mỗ rõ ràng!"
Rõ ràng ngươi còn không thu pháp bảo lại?
Nghe Dịch Thư Nguyên trả lời một câu đơn giản như vậy xong vẫn không có ý thu hồi pháp bảo, Tào Ngọc Cao không khỏi có chút im lặng, nhưng mà cũng là kinh hoảng.
Thạch Sinh lại nhịn không được mở miệng nói.
"Sư phụ, con rồng nọ nhất định đang làm chuyện xấu, nó muốn đánh chìm những chiếc thuyền bên dưới!"
Đây không phải là lời từ một phía của trẻ con, mà là trực giác của Thạch Sinh sau khi nhìn thấy những đội tàu trên biển, vả lại nó dẫu sao không phải tiểu hài tử bình thường, chẳng những từ nhỏ thiên phú dị bẩm, hiện giờ cũng đã đúc thành tiên lô.
Hoặc là không có phản ứng, nhưng nếu có, giờ phút này linh cơ khẽ động, đại khái khả năng là đúng.
Mà Dịch Thư Nguyên tư cách là sư phụ, đương nhiên cũng có cảm giác, thuận thế bấm đốt ngón tay một chút đã biết rõ lôi vân mưa gió từ đâu mà ra, họa lên ngấp nghé dò xét, đối với đội tàu mà nói chính là đại hung.
Từ đó sẽ có ứng đối tiếp theo của Dịch Thư Nguyên.
Lúc đầu rồng thò ra khỏi tầng mây nhìn về phía xa.
Bởi vì lôi khí quá thịnh ánh sáng quá mạnh thế cho nên giao long không nhìn thấy đám người Dịch Thư Nguyên biến mất ở phía sau, hoàn toàn bị sấm sét trải rộng cùng lôi quang hội tụ hấp dẫn.
Đây là cái gì?
Bất kể là cái gì, bây giờ thuộc về ta!
Sau vài tiếng rồng ngâm, long thân cực lớn cuồn cuộn trong mây, quấy nhiễu mưa gió phóng tới lôi quang ở phương xa.
Đồ chơi trong đó tất nhiên là bảo bối, mà nếu như xung quanh không có ai, vậy nó chính là của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận