Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 305: Mở trận phong sông (1)

"Nhưng mà Đàm công xác thực cũng là có hảo ý, lão nô nghe gã tôn sùng nói năng lực của người kể chuyện kia thiên hạ không có người thứ hai bì được."
Nghe đại thái giám nói, Hoàng Đế lại chỉ cười cười.
"Những loại hí khúc tiểu đạo này chẳng qua chỉ là tiêu khiển, gã bây giờ coi như là phú giáp thiên hạ, ngược lại là rất có thời gian rảnh rỗi nha?"
Hình như đại thái giám Chương Lương Hỉ sớm chỉ chờ có những lời này, nghe Hoàng Đế nói xong liền thuận thế nói qua.
"Bệ hạ, ngày trước Đàm công tới trong nội cung đã đề cập riêng qua một chút cùng với lão nô, nói là năm trước đến năm nay, gã đã tận lực dự trù ra 92 vạn lượng hoàng kim, dự định hiến tất cả cho quốc khố, chỉ là sợ bệ hạ ngại ít, cho nên muốn đợi trù thêm 1 năm nữa, thành một triệu lượng."
Dù là vua của một nước, nhưng sau khi Hoàng Đế nghe tới con số này cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.
"Một triệu lượng hoàng kim?"
Bây giờ Đại Dong thông qua một chút tiền đúc cùng với thủ đoạn quản lý khống chế, coi như là trạng thái tiền bằng đồng thật ra cũng đáng giá hơn so với hai mươi ba năm về trước, bạc liền càng không cần phải nói.
Mà vàng so với bạc lại càng đáng giá hơn nhiều lắm, trên thị trường Đại Dong bình thường đổi vàng bạc, đại khái nhận được 1 đoái 16 hoặc là 17.
"Trong nước 1 năm mới thu vào bao nhiêu?"
Năm trước Đại Dong thu vào tổng cộng ước chừng chín trăm ngàn quan tiền, nhưng đây chẳng phải là nhận vào sẽ còn tồn hết lại, mà lập tức sẽ tốn ra hơn phân nửa, chân chính có thể trữ trong quốc khố cũng không nhiều.
"Đàm công ngày trước tới đây không thấy bệ hạ, có mấy lời không tiện nói ở trước mặt, liền có để lại một phong thư ở chỗ này, nói lúc nào bệ hạ rảnh rỗi liền để cho lão nô giao qua."
Nói xong, Chương Lương Hỉ lấy ra lá thư đó, lúc này Hoàng Đế cũng không xem những tấu chương khác nữa rồi, tiếp nhận phong thư liền xé mở ra đọc.
Càng là đọc thư, từng màn chuyện xưa cũng hiện ra trong đầu, trên mặt Hoàng Đế cũng hiếm khi hiện ra vài phần hổ thẹn.
Nội dung trong thư của Đàm Nguyên Thường đại khái nói là, bây giờ cho dù có kim bài, loại người rảnh rỗi như gã muốn gặp được bệ hạ cũng là không dễ dàng gì, sau khi nhắc tới một đoạn việc quá khứ, lại kể đến thuế má cũng cần mẫn những năm qua.
Đàm Nguyên Thường biết rõ bệ hạ có đại kế lớn, nhiều hơn không nói nữa rồi, chuẩn bị gom góp toàn bộ lợi nhuận 23 năm hầu như đưa ra hết, dù chưa làm quan, cũng coi như là tận lực vì bệ hạ.
Xem xong bức thư, Hoàng Đế cũng là thật lâu không nói, mặc dù bây giờ chỉ mới thừa hưng 12 năm, nhưng trước khi y đăng cơ người này cũng đã tận tâm với Đại Dong, có thể nói là phấn đấu gần 20 năm.
Đàm Nguyên Thường coi như là số ít hảo hữu không nhiều lắm đi theo Hoàng Đế từ giai đoạn vẫn còn là Hoàng tử mưa gió bão sương, chính là chết sống không muốn làm quan.
"Đàm Nguyên Thường nói muốn mời trẫm nghe kể chuyện gì?"
Có lẽ là bởi vì phong thư đó, càng có lẽ là bởi vì một triệu lượng hoàng kim, lúc này tâm tính của Hoàng Đế nhẹ nhõm không ít, liền hỏi một câu như vậy.
Chương Lương Hỉ nhanh chóng trả lời.
"Chính là hà bá rơi , bây giờ bên trong kinh thành chuyện xưa này là nồng nhiệt nhất, nghe nói các nhà kể đều không giống nhau, cũng không thiếu hí khúc gánh hát đã tập vở kịch ấy."
"Đợi sau khi khoa cử kết thúc, tìm gã cùng nhau nghe một chút đi!"
"Vâng!"
Hoàng Đế nói một câu như vậy, sau đó chậm rãi đứng lên, Chương Lương Hỉ bên cạnh liền nhanh chóng phủ thêm áo khoác cho gã.
"Đi thôi, tới tẩm cung."
Hoàng Đế bên này nghỉ ngơi, nhưng trường thi bên đó, rất nhiều thí sinh còn xa mới đến lúc nghỉ ngơi.
Không tính bạn bè người nhà và đám tùy tùng của thí sinh, giờ phút này riêng thí sinh tham gia khoa cử ngồi trong trường thi liền khoảng chừng gần vạn người, ngay cả trường thi đều là khẩn cấp xây dựng thêm, cũng may là nguyên bản đã dự lưu lại không ít không gian.
Toàn bộ khu vực trường thi trong đêm cũng lộ ra tương đối im lặng, dù là mấy con phố khu vực xung quanh cũng không có ai lớn tiếng huyên náo.
Bên trong trường thi, từng phòng kế nhau đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ chút ít thí sinh co rúc ở trong phòng ngủ thiếp đi, giờ phút này đa số mọi người vẫn là không ngủ, hoặc là trầm tư suy nghĩ, hoặc là viết vào bản nháp.
Viết bản nháp xong mới có thể chính thức viết thành văn, loại tổng điểm này từ xưa đến nay đều có.
Thí sinh có thể đi đến một bước này, đa số đều cũng có một chút tài học, cũng khiến cho toàn bộ vùng trời trường thi tụ tập văn khí, trong mắt bực người tu hành chân chính như Dịch Thư Nguyên, thường thường có thể thấy một mảnh bầu trời tương đối sáng ngời.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đang nằm ở trong một gian phòng khách sạn nhỏ trong thành, từ cửa sổ nhìn qua phương hướng trường thi, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời lốm đốm đầy sao, mà quang huy của sao Văn Khúc cũng rõ ràng hơn so với ngày xưa.
Thời điểm cũng không sai biệt lắm, ở một chỗ đáy sông Khai Dương, một con cá lớn đang kiếm ăn ở đáy sông, trong lúc truy đuổi một con cá con bỗng nhiên va trúng vật nặng gì đó ở trong nước bùn.
"Đông ! ".
Âm thanh nặng nề mặc dù không rõ ràng, nhưng lại truyền đi rất nhanh ở trong nước, hơn nữa trong nước bùn cũng lộ ra một góc màu vàng.
"Rầm rầm lạp lạp."
Đáy nước cuồn cuộn một trận bùn đất, con cá lớn kia cũng không thấy đâu nữa, cũng không lâu lắm, chỗ lòng sông này lại khôi phục bình tĩnh.
Ước chừng khoảng tầm cách đó hơn mười trượng, chỗ một đoàn thủy thảo có một đôi mắt u ám chậm rãi mở ra, sau đó tựa như kéo lấy một chùm thủy thảo nhanh chóng đi xa trong nước.
Chưa tới thời gian một chén trà, một tên Dạ Xoa đã đi tới hồi báo những gì chứng kiến cùng với suy đoán cho tướng quân cua.
Giờ phút này tướng quân cua đã suất lĩnh bộ phận thủy tộc tới lưu vực Thừa Thiên Phủ, tìm một vị trí yên lặng tư cách làm đại doanh trong nước, nghe xong thủ hạ báo lại, lập tức trở nên coi trọng.
"Bảo đảm không nhìn sai?"
"Tướng quân, thuộc hạ lúc làm người từng là một gã khám nghiệm tử thi, tuyệt đối sẽ không quên mùi thối của thi thể, một cỗ âm khí vừa rồi kia cũng không phải là chuyện đùa, sáng vàng một góc thì thuộc về hòm quan tài đồng, đáy sông có cất giấu thi thể yêu nghiệt!"
Cánh tay trái là càng cua của Tướng quân cua rặc rặc rung động, trong mắt cũng lộ ra suy tư.
"Là cương thi? Hay là thứ gì khác? Ngươi mau cầm lệnh này, đi tới nội thành Thừa Thiên Phủ tìm Dịch tiên trưởng, tự thuật lại sự tình vừa rồi một lần."
"Vâng!"
Dạ Xoa nhận lấy lệnh bài từ trong tay tướng quân cua, có lệnh bài Thần tướng này trong tay, cho dù gặp phải quỷ thần cũng không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là sau khi Dạ Xoa lên bờ vào thành mới lâm vào bên trong buồn rầu, nó phải đi đâu tìm Dịch tiên sinh đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận