Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 5: Đối phương là ai? (1)

Ngoài dịch trạm bỏ hoang, trong cánh rừng nơi núi vắng, một con đại xà to như thùng gỗ đang chậm rãi bò sát, nhìn như chậm chạp, nhưng đây chỉ là ảo giác do thân thể cùng với hoàn cảnh giao thoa mang đến, thực ra tốc độ của nó rất là kinh người.
Đại xà lân phiến trắng như tuyết, im hơi lặng tiếng, nếu như không phải những nơi bò qua cành lá và cỏ khô bị đè ngoặt, cũng có một chút tuyết đọng trũng xuống, hầu như có thể hòa làm một thể cùng với cảnh vật xung quanh.
Rắn vốn là động vật tính chất ngủ đông, chán ghét hoàn cảnh rét lạnh, nhưng con này hiển nhiên là ngoại lệ.
"Xì...."
Trong tiếng kêu, con đại xà ngẩng đầu lên, nhìn gian phòng hiện ra ánh lửa cách đó không xa, cũng mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện cùng tiếng cười đùa với nhau ở bên trong, càng rõ ràng có thể ngửi được đủ loại mùi ở bên trong.
Những người không giống với động vật trong núi này, đại khái vào khoảng hơn nửa tháng trước bọn họ đã đi vào vùng núi nơi đây, bởi vì hành vi của bọn họ rất cổ quái, cho nên đại xà trong khoảng thời gian này một mực không hề đi săn, cũng không làm chuyện gì khác, mà chỉ một mực quan sát đám người kia.
"Xì..."
Mùi vị thịt từ chỗ ánh lửa lóe lên truyền đến, đại xà từ trên mặt tuyết bò lên trên mỏm núi đá, lại quấn lấy một gốc cây trồi ra trên vách đá, nửa thân hình của nó liền treo ở phía trên dịch trạm bỏ hoang.
Tối nay mây đen che trời, chỗ khác trong núi rừng cũng tương đối ảm đạm, lúc này một chút ánh lửa hơi mờ trong dịch trạm bỏ hoang cũng hiện lên vô cùng rõ ràng, đại xà chịu đựng lâu như vậy, hôm nay nó đói bụng!
Bên trong dịch trạm bỏ hoang, Dịch Thư Nguyên có chút nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh, nhưng những người khác cho dù phát hiện động tác của hắn cũng đều lơ đễnh, dẫu sao kẻ đần này vẫn luôn như vậy.
"Cho ngươi, uống đi."
A Cẩu không cảm xúc đưa ống trúc cho Dịch Thư Nguyên, nhưng sau khi hắn tiếp nhận ống trúc liền đồng thời một phát bắt được cánh tay của A Cẩu, A Cẩu kinh ngạc nhìn kẻ đần trước mặt, thấy lông mày trên vẻ mặt tái nhợt của đối phương nhăn lại, ánh mắt đang trực tiếp nhìn chằm chằm vào mình.
Trong mắt Dịch Thư Nguyên, mặt mũi người gọi là "A Cẩu" này rõ ràng còn có vài phần non nớt, lúc này thân thể A Cẩu đứng ngăn ở trước mặt Dịch Thư Nguyên, rốt cuộc lần đầu tiên hắn đã có biểu hiện không giống với "Kẻ đần".
Đây không phải là ánh mắt của một kẻ ngu nên có! Một khắc đối mặt, trong lòng A Cẩu bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm như vậy, mà Dịch Thư Nguyên đối mặt cùng gã lại chậm rãi ngẩng đầu, A Cẩu cũng theo bản năng nhìn theo tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên, cùng nhau ngẩng đầu, sau đó gã chợt mở to hai mắt, con ngươi cũng đồng thời trừng to ra.
Một con đại xà màu trắng cực lớn đã lặng yên không một tiếng động, trườn vào trong góc phía đông của dịch trạm...
Sau đó trong con ngươi mãnh liệt co rút lại của A Cẩu, cái đầu của con đại xa kia nhanh như tia chớp lao ra, làm cho thân thể của gã như rớt vào hầm băng, cứng ngắc, cũng là giờ khắc này, A Cẩu cảm thấy tay phải truyền đến một cỗ lực lớn, thân thể bị kéo về phía trước, chính là Dịch Thư Nguyên mạnh mẽ kéo tay A Cẩu.
Sau một khắc, nam tử nguyên bản ở phía sau lưng A Cẩu bị miệng rắn bao phủ, ngay cả một tiếng hô to cũng không phát ra, đã bị đại xà đột ngột nuốt mất, kéo theo một tiếng "Ô ô" đi xa.
Một khắc những người xung quanh kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi chân không ngừng đạp lung tung tan biến trong góc nhà vỡ của dịch trạm...
"Không tốt, là Tuyết Mãng!"
"Súc sinh kia vậy mà lại rời khỏi băng hà thuỷ vực!"
"Tất cả đứng lên, cầm vũ khí !"
"Cẩn thận chút, nó ở ngay bên ngoài!"
"Làm sao bây giờ?"
"Nó thế mà lớn như vậy!"
"Im lặng ! ".
Gã râu ngắn cầm đầu gào lớn, cầm đao đứng dậy, những người khác cũng nhanh chóng có động tác, từng người nắm chắc binh khí của mình trong tay, thần sắc bất an mà nhìn về phía nóc nhà cùng vách tường xung quanh.
Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống từ trên trán cùng trên gương mặt từng người...
Giờ khắc này, vai trò giữa thợ săn và con mồi đã nghịch chuyển!
Về phần người vừa mới bị Tuyết Mãng ngậm trong mồm còn sống hay đã chết? Đám người xưng huynh gọi đệ lúc trước không có ai nhắc tới.
Dịch Thư Nguyên thở hổn hển, tim đập nhanh không thể tưởng tượng nổi, thật ra hắn vốn có thể dựa theo luồng cảm giác bất an kia để nhắc nhở, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy mâu thuẫn, chỉ là do dự một hồi, cảm giác bất an liền biến thành thực tế.
Tại sao trên thế giới lại có thể có con rắn lớn như vậy? Còn màu trắng?
Mà A Cẩu khó khăn lắm mới tránh được một kiếp giờ phút này tim cũng đập hơn cả nổ tung, gã ngã sấp một bên Dịch Thư Nguyên, lòng còn sợ hãi nhìn lên phía trên, sau đó lại nhìn về phía "kẻ đần" ngay cả tên của bản thân cũng không biết bên cạnh mình.
Nếu như không phải người này kéo gã một tay, vừa nãy kẻ chết đúng là gã rồi? A Cẩu nghĩ trong lòng như vậy, đã kết luận tử vong cho người bị Tuyết Mãng ngậm trong mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận