Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 620: Cuối cùng nếm được vị (2)

Dịch Thư Nguyên tức giận quay người nhìn về phía giữa không trung.
"A cái gì a? Tiên sinh ta nếm thử tiên đan chính mình luyện không được hả? Cho ngươi một viên!"
Trong khi nói chuyện, Dịch Thư Nguyên lại đổ ra một viên, nhẹ nhàng ném tiên đan về phía Hôi Miễn, người sau vội vàng từ đầu vai Tề Trọng Bân nhảy ra, cưỡi gió cấp tốc bay đến, sợ tiên đan chạy mất.
Tay chân luống cuống tiếp được, sau đó uể oải rơi xuống trên vai Dịch Thư Nguyên.
"Hắc hắc hắc tiên đan!"
Từ trước tới giờ Hôi Miễn chưa từng đòi hỏi qua tiên đan từ chỗ Dịch Thư Nguyên, bởi vì nó biết tiên đan trân quý, không nghĩ tới tiên sinh vậy mà cho nó một viên, lập tức yêu thích không buông tay mà cầm lên chơi đùa, một hồi ngửi một cái tiến đến trước mắt nhìn một chút, nhưng lại không đưa đến trong miệng.
Bộ dạng này, không chỉ làm Dịch Thư Nguyên cảm thấy buồn cười, mà ngay cả Tề Trọng Bân và Tiêu Dũng, cùng với lão Đằng đầu mới từ dưới đất chui lên cũng lộ ra nụ cười.
"Sao, không ăn à?"
Dịch Thư Nguyên hỏi một câu, Hôi Miễn do dự một chút mở miệng nói.
"Tiên sinh, ngài có thể cho ta một hộp ngọc nhỏ có thể chứa tiên đan hay không, ta không nỡ ăn, muốn thu lại."
"Được!"
Dịch Thư Nguyên trong tay áo trượt ra quạt xếp, thời khắc mở ra, trên mặt quạt đã biến ra một cái hộp nhỏ bạch ngọc, loại hộp này hắn đã làm mấy cái dự bị đây.
Khôi Miễn lập tức nhảy tới trên cây quạt, bỏ tiên đan của mình vào, sau đó đậy kín hộp nhét vào lông tơ dưới cổ, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn, tựa như đã ăn tiên đan đang hồi vị.
Dịch Thư Nguyên cười lắc đầu, nhìn cây quạt phía trên Hôi Miễn, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Thời tiết ngày đông khắc nghiệt, tuyết rơi nhiều ở Lĩnh Đông, lão nhân nói "Tuyết rơi điềm báo năm được mùa".
Đông đi xuân tới, lại đến mùa gieo hạt, vùng Lĩnh Đông quả nhiên mưa thuận gió hòa, trong năm mới này, những căn nhà cần sửa chữa trong thành Đăng Châu đều đã được sửa chữa gần hết, ít nhất trên đường phố quả thật như thế, càng có một số kiến trúc mới xây càng khí phái hơn.
Mà ở ngoài thành Đăng Châu, một tòa miếu thờ to lớn quy cách không kém bao nhiêu so với miếu Thành Hoàng liền đứng lặng ở bên cạnh Đại Thông Hà.
Chân Quân miếu bình thường đều xây ở bên bờ nước, người Đăng Châu hoặc là Lĩnh Đông đều tin tưởng, Hiển Thánh Chân Quân có thể trấn yêu tà, nhất là ác giao, Chân Quân đứng ở bên cạnh nước, Đại Thông Hà sẽ không bạo phát lũ lụt.
Mạch Lăng Phi giờ phút này đang ở trong chủ điện của miếu Chân Quân, cầm trong tay ba cây hương thơm ngát, cung kính hành lễ với tượng Chân Quân, sau đó cắm đàn hương vào trong lư hương của chủ điện.
Trong tai kiếp không chỉ có đồng tâm hiệp lực và đủ loại sự tích cảm động, cũng có một số bè lũ xu nịnh, hoặc ở dân gian hoặc ở giang hồ hoặc quan trường, mà hiệp khách giang hồ cũng sẽ đối phó với một số bại hoại giang hồ, trong quá trình trùng kiến cũng sẽ xuất hiện càng nhiều.
Đám người huynh muội Mạch gia tiếp tục trú ở Lĩnh Đông vừa chứng kiến Lĩnh Đông chống thiên tai, cũng là ở đây trừ bạo an dân.
Nhưng mà hiện giờ Mạch A Kha đã cùng những người khác đi về trước, chỉ có Mạch Lăng Phi một mình ở đây, y nghe nói dường như Dịch tiền bối cũng ở đây, bất kể có phải vị tiền bối kia hay chỉ là tên gọi giống nhau hay không, hắn đều muốn tìm một chút, chỉ là không tìm được.
Tượng Hiển Thánh Chân Quân đứng thẳng, cũng không có tạo hình quá cao lớn, chỉ là cao hơn người thường một đoạn, đứng ở trên thần đài nhìn thẳng phía trước, lại giống như đang nhìn tín đồ lui tới, trong tay thủy chung cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.
Pháp khí trong tay tượng thần các miếu Chân Quân cũng có khác biệt, có cầm kiếm, có thác tháp, có đại đao, cũng có Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.
Nhưng có chút rất rõ ràng, Hiển Thánh Chân Quân trách tiểu nhân nộ tà ma, người lén lút trong lòng không được che chở.
Người Lĩnh Đông rất tin điều này, thậm chí những người thật sự có lòng lén lút cũng như thế, cho nên phát tài trong đại tai, hoặc là những người Lĩnh Đông đã làm một số chuyện trái lương tâm, tuy rằng sẽ quyên tiền giúp sửa miếu, nhưng lại không dám đến bái kiến trực diện tượng Chân Quân.
Lúc này Mạch Lăng Phi đã dâng hương xong, ngẩng đầu nhìn tượng thần uy vũ này, trong lòng cũng có chút cảm khái, cũng có một chút ký thác.
Hy vọng Chân Quân hiển linh, để xá muội có thể có một lang quân như ý đi!
"Hay cho một vị, Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân, quả nhiên uy vũ bất phàm giống như đúc, kỹ nghệ tượng nhân thật sự cao minh!"
Một giọng nói trung khí mười phần từ bên cạnh truyền đến, khiến Mạch Lăng Phi ghé mắt nhìn lại, chính là một nam tử để râu ria ngắn ngủn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, một thân da lông tuy dày, nhưng cũng có thể làm nổi bật lên thân thể rắn chắc.
A Phi cười cười, thuận miệng nói ra lời đồn chính mình nghe được.
"Nghe nói ban đầu tượng Hiển Thánh Chân Quân có rất nhiều phiên bản, sau đó theo sàng lọc tín đồ, chọn lựa bức họa giống Chân Quân nhất trong lòng, coi đây là bản gốc tạo hình tượng thần, sau khi tín đồ cúng bái hương hỏa tràn đầy, tượng Chân Quân càng ngày càng giống như đúc, như thần linh đứng lặng trên thần đài!"
Nam tử nhìn về phía Mạch Lăng Phi, ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời cảm giác đối phương cũng là người trong võ đạo!
"Nghe nói Hiển Thánh Chân Quân ghét ác tru tà, cũng là một Võ Thần, nghe huynh đài nói lời ấy càng cảm thấy thần diệu, sớm biết vậy ta cũng mua ba nén hương!"
"Bái thần trong lòng có kính ý là được, chưa chắc cần dâng hương, có thể có tự nhiên tốt, chấp nhất ở đây thì quá mức theo đuổi hình thức."
"Huynh đài nói có lý!"
Nam tử nói xong, cung kính hành lễ bái với Chân Quân, sau khi lạy ba lần mới đứng thẳng người lên, sau đó ôm quyền với Mạch Lăng Phi.
"Kẻ hèn Trì Khánh Hổ!" "Mạch Lăng Phi!"
Nam tử vừa nghe A Phi báo ra danh tự, lập tức ánh mắt sáng ngời.
Mạch Lăng Phi?
Người này chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi trong võ lâm Đại Dong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận