Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 422: Thuật sĩ vận thi (2)

Dịch Thư Nguyên cũng nhìn qua bên đó, lại đúng lúc nhìn thấy vị thuật sĩ nọ bưng một chén gỗ đứng dậy đi tới, bên chén có một cái muỗng gỗ, trong chén đang tỏa ra từng trận hơi nóng.
"Đây là một nồi canh thịt đun nhừ vào ban ngày, hâm nóng lên một chút lại bỏ thêm chút nguyên liệu là ăn được, không chê thì ăn chút đi!"
"Không chê không chê! Đa tạ!"
Dịch Thư Nguyên đứng dậy vươn hai tay tiếp nhận bát canh thịt, ngồi xuống dùng thìa múc cả nước canh và thịt, Thạch Sinh nằm ở bên chân vô cùng chờ mong, nhưng vẫn nói một câu.
"Sư phụ, ngài ăn trước!"
Dịch Thư Nguyên cũng không cự tuyệt, trước ăn một thìa nhai nuốt thưởng thức, sau đó lại múc một thìa thổi thổi đút cho Thạch Sinh, người sau lúc này mới nuốt vào.
"Thật ngon!"
Dịch Thư Nguyên nhìn người tặng canh, lần nữa lộ ra thần sắc cảm kích.
"Đa tạ rồi!"
"Không có gì!"
Nam tử về lại quay trở về trong nhóm người của mình, nhìn bộ dạng không hề đề phòng của Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh, hiển nhiên không hề giống người thường xuyên đi lại trong giang hồ.
Đám người bên cạnh đống lửa cũng đã bắt đầu ăn, trong đêm đông rét lạnh này, có thể ăn bánh nướng cùng với canh thịt nóng, khỏi phải nói ngon biết bao nhiêu.
"Ăn nhanh lên, ăn xong nhanh chóng nghỉ ngơi."
"Vâng!"
"Biết rồi!"
"Sư phụ, thi thể trong quan tài."
"Không cần lo lắng, ta đã tính toán thời gian rồi, đến đúng chỗ sẽ tự nhiên vừa hay kịp lúc, đêm nay cho ăn một con."
"Vâng!"
Ngoại trừ một chén canh thịt, hai bên hình như không tiếp xúc gì nữa, mười mấy người cũng là vừa ăn vừa nói chuyện, thẳng đến khi Dịch Thư Nguyên ăn xong canh thịt đưa chén muỗng trả về.
Dịch Thư Nguyên cầm lấy chén cùng thìa đi đến đám người bên đó, lập tức có người đứng lên tiếp nhận.
"Đa tạ rồi!"
"Thư sinh, có muốn ăn bánh bột ngô hay không?"
"Không cần."
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, liếc mắt nhìn một cái lồng sắt che vải trong góc nhỏ, nghe bên trong có động tĩnh "Cục cục cục", cộng thêm một cỗ mùi khai của gà, rõ ràng cho thấy cái lồng này không chỉ nhốt một con gà.
Sau khi hàn huyên, Dịch Thư Nguyên đi trở về, song phương tạm thời không hề có giao tiếp.
Đêm dần dần khuya hơn, Dịch Thư Nguyên dùng cỏ tranh trải trên mặt đất, nằm trong nơi hẻo lánh đối mặt với bức tường, mặc cả quần áo gối lên cánh tay mà ngủ, Thạch Sinh thì nằm ở bên trong sát người hắn, trên người bọc lấy một tầng thảm nhỏ.
Một đám người bên kia cũng phần lớn đã nghỉ ngơi rồi, ngoại trừ người gác đêm, trong phòng chỉ có tiếng củi cháy thỉnh thoảng loẹt xoẹt nổ lên một cái.
Trước giờ tý, mí mắt Dịch Thư Nguyên khẽ nhúc nhích, Thạch Sinh lại mở mắt.
"Sư phụ."
Thạch Sinh nhẹ giọng gọi, nhưng thấy Dịch Thư Nguyên không có động tĩnh gì.
Mà ở bên kia, người gác đêm lại đi tới bên cạnh lồng gà, xốc lên miếng vải đen che phủ, sau đó mở lồng ra một khe nhỏ, thò tay bắt ra một con gà sống, tiếp đó đi về phía quan tài.
"Cục cục cục."
Đám gà trong lồng náo loạn một trận, nhưng con gà bị bắt lại bị nam tử nọ dùng tay nắm giữ cổ họng, không phát ra tiếng.
Thạch Sinh đã ngó dậy nằm ở trên người Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn cũng thò cái đầu nhỏ lông xù từ dưới thảm ra.
"Rắc."
Tiếng gà kêu im bặt mà dừng, con gà trong tay nam tử trực tiếp bị vặn gảy cổ, hơn nữa còn dùng móng tay bấm vỡ cổ họng, sau đó cầm chân gà giơ đầu nó lên, một đám máu gà trong lúc con gà run rẩy vùng vẫy chảy xuống từ chỗ cổ gà.
Trên nắp quan tài có một đạo khe hở nho nhỏ, máu gà rơi xuống trên nắp quan tài, cơ bản cũng thuận theo khe hở chảy vào trong quan tài.
"Ầm ầm."
Trong quan tài truyền ra một trận chấn động rất nhỏ, làm cho thân thể nam tử giơ gà cũng run lên một chút, nhưng quan tài rất nhanh bình tĩnh trở lại, nam tử cũng thở dài một hơi.
Lúc này, nam tử bỗng nhiên đã nhận ra cái gì, quay đầu nhìn bên kia, phát hiện hài đồng đang đắp một tầng thảm tò mò nhìn qua bên này.
Nhìn bộ dạng sững sờ nhìn chằm chằm của Thạch Sinh, nam tử tưởng rằng mình giết gà dọa cho hài tử sợ, lập tức cũng có chút lúng túng, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nở một nụ cười cùng với Thạch Sinh.
Thạch Sinh nhìn chằm chằm nam tử, cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Không biết vì sao, nam tử cảm giác nụ cười này đặc biệt sạch sẽ thuần khiết, để cho thần kinh vốn có chút khẩn trương của gã cũng giống như có thể hòa hoãn lại.
"Thạch Sinh, ngủ."
Nghe thấy Dịch Thư Nguyên nhắc, Thạch Sinh "A" một tiếng, tiếp tục nằm xuống.
Mặc dù Dịch Thư Nguyên không có mở mắt, nhưng vẫn là nhìn thấy tận mắt với những chuyện xảy ra.
Ban đầu vốn tưởng rằng chỉ là vận chuyển quan tài nguy hiểm, không ngờ còn giết gà dưỡng thi, hiển nhiên thi thể bên trong quan tài đã thi biến, hơn nữa còn là bọn họ chủ động tạo thành loại thi biến này.
Thuật sĩ nọ vừa nhìn còn thấy tính tình rất tốt, thế mà rõ ràng lại chủ động để cho thi thể đã thi biến thấy máu, có chút tà tính!
Sau khi máu gà chảy vào quan tài, âm sát khí bên trong hiển nhiên là đang tăng cường, thậm chí đã mơ hồ rịn ra ngoài quan tài.
"Két ! két ! Két ! két."
Trên quan tài phát ra một trận âm thanh két két! có chút hãi người, đây là âm thanh quan tài bằng gỗ, cũng là âm thanh dây thừng trói hòm quan tài, còn có một bộ phận là âm thanh rất rợn người.
Trong nhóm người đang nghỉ ngơi, gã thuật sĩ tỉnh, đệ tử của gã cũng nhao nhao đứng lên nhìn quan tài.
Qua một lúc sau động tĩnh quan tài yên tĩnh lại, tên đệ tử căng thẳng cũng nhao nhao nhẹ nhàng thở ra, mà thuật sĩ nọ lại chậm rãi nói.
"Đại kinh tiểu quái, không có việc gì đâu, nghỉ ngơi đi!"
Dịch Thư Nguyên mở mắt, cúi đầu nhìn Thạch Sinh đang cuộn mình trong lòng, người sau trợn trừng mắt, hiển nhiên là vừa xong ít nhiều có chút sợ.
"Sư phụ, đó là âm thanh gì vậy?"
"Âm thanh móng tay cào vào ván gỗ."
"Những người này là thuật sĩ sao?"
"Xem như thế đi!"
Thạch Sinh áp giọng đến mức thấp nhất, cầm lấy vạt áo Dịch Thư Nguyên dùng giọng nói giống như hết hơi hỏi một câu.
"Vậy thứ bị nhốt bên trong quan tài thì sao?"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ chút sau đó nói thật.
"Không nhốt được."
Rất hiển nhiên, âm sát tà khí trong quan tài đã xa xa mạnh hơn sức mạnh bao quanh bên ngoài, không phải là vấn đề lúc nào phá, mà là đồ vật trong quan tài muốn phá lúc nào.
Đồ vật bên trong đã có linh trí, nó đang quan sát bên ngoài!
Đây vẫn là người dưỡng thi, hay là thi dưỡng người đây? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận