Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 109: Sơn Hà Tiên Lô Đồ (1)

Nam tử áo trắng thi triển khinh công rời khỏi, đông đảo võ giả phía dưới cũng không có người nào dám thật sự đứng ra ngăn cản, mặc kệ người kia càng chạy càng xa, cuối cùng tan biến trong tầm mắt mọi người.
Cho đến lúc này, mới có người gom lại đến gần xung quanh đám người A Phi, tự nhiên cũng bao gồm một đám người truy đuổi theo nam tử áo trắng lúc trước mà đến.
Sau khi lấy thuốc trị thương ra, A Phi càng không nói hai lời, trực tiếp vận công trợ giúp Đặng lão tam thuận khí chữa thương, bởi vì vừa rồi y thấy rõ đối phương tổn thương ở vị trí nào.
Bận rộn một lát, A Phi thu công hồi khí, thần sắc của Đặng lão tam cũng tốt hơn.
"Đặng đại hiệp cảm thấy như thế nào?"
A Phi hỏi một câu như vậy, Đặng lão tam phun ra một hơi trọc khí, tay chống đất xoay người chắp tay về phía A Phi.
"Tiểu huynh đệ nội lực tinh thuần, đúng là hiếm thấy, đa tạ ngươi chữa thương cho ta, ta đã không có gì đáng ngại, vừa mới nếu không phải tiểu huynh đệ ra tay, hôm nay Đặng mỗ sợ là lành ít dữ nhiều."
"Vậy thì tốt quá!"
"Đặng đại hiệp không có sao là tốt rồi!"
Bên cạnh mấy người xin giúp đỡ lúc ban đầu cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù bởi vì sự tình là do mình mà dựng lên, nhưng cũng bởi vì Đặng lão tam không phải vô danh tiểu tốt.
"Người nọ ra tay không hề cố kỵ, vô cùng ác độc! Càng đùa giỡn cô nương nhà lành, tuyệt không phải mặt hàng tốt gì!"
"Đúng, nói không chừng là hái hoa tặc nào đó!"
"Hừ, loại khốn nạn này cũng xứng đi tham gia đại hội võ lâm?"
"Đúng rồi! Gã cũng xứng?"
Một đám người trong lòng đầy căm phẫn.
Mạch Tỉnh Hoa kéo A Phi lại, lôi qua một bên nhìn nhi tử của mình nói.
"Phi nhi, vừa nãy ngươi phải chăng muốn ra tay?"
Hiểu nhi tử không ai khác ngoài phụ thân, tuy rằng A Phi biến hóa rất lớn, nhưng thân là phụ thân dù sao vẫn là càng mẫn cảm hơn một chút, A Phi do dự một chút cũng không giấu giếm, nói thẳng.
"Vừa nãy người nọ tuy rằng lợi hại, nhưng ta quả thật muốn đọ sức cùng gã một chút..."
"Ngươi tính xuất đầu cái gì? Muốn lên cũng là ta và mấy người Hạ bá bá của ngươi lên, người nọ chiêu thức nhìn như đa dạng, thực ra là thông qua đủ loại động tác hoa mắt để mê hoặc ánh mắt người khác, sát chiêu của gã ngươi cũng không thể nào thấy rõ!"
Ta thấy rõ! A Phi nhịn không được muốn phản bác một câu, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút, cũng không nói ra miệng, hít sâu một hơi mới bình tâm tĩnh khí nói.
"Vâng, phụ thân ngài yên tâm, ta biết mình có bao nhiêu cân lượng, sẽ không xúc động như vậy."
Mạch Tỉnh Hoa thoả mãn gật đầu, rốt cuộc nhi tử đã hiểu chuyện, đổi lại trước kia đã sớm phản bác rồi.
"Ngươi biết là tốt rồi, lần này chúng ta đi đại hội võ lâm để tăng thêm kiến thức, không nên gây thêm rắc rối."
"Vâng!"
A Phi ứng một câu.
Bên kia Đặng lão tam đã đứng dậy, Mạch Tỉnh Hoa liền nhanh chóng lôi kéo A Phi đi qua, một đám người hàn huyên với nhau, đám người dần dần tản đi, Đặng lão tam và đám người đồng hành lần nữa cùng nhau gửi lời cảm ơn tới A Phi.
"Tiểu huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, huynh đệ Đặng gia ta chắc chắn sẽ hỗ trợ, hôm nay không quấy rầy nữa rồi!"
A Phi và người bên cạnh cũng cùng nhau chắp tay đáp lễ.
"Đặng đại hiệp khách khí!"
"Ừm, cáo từ!"
"Mời!"
Giữa mấy nơi cắm trại cũng ít nhất là cách nhau trên dưới một trăm mét, hai bên lại trịnh trọng hành lễ cáo từ, đợi một nhóm người này đi rồi, chỗ đám người A Phi cũng rốt cuộc thanh tịnh một chút, mọi người cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
"Công phu của A Phi không tệ nha?"
"Quả thật, một chiêu vừa nãy vô cùng cao minh, khó trách phụ thân ngươi trước đây tự tin như thế!"
"Ha ha ha ha, khen nhầm rồi khen nhầm rồi, tiểu tử thúi này còn kém xa lắm, vừa nãy còn không biết lượng sức muốn ra tay đấy, tiểu tử này ấy mà, rất dễ bị nghĩa khí làm cho choáng váng đầu óc, còn lâu mới có thể tự mình hành tẩu giang hồ được, đi thôi, làm cơm thôi..."
Nghe nói như thế, A Phi lại hít một hơi thật sâu, trong lòng mặc niệm khẩu quyết Thanh Tâm quyết.
Tuy đã minh bạch thật sâu ý nghĩa của người nhà, nhưng nói thật, trân trọng người nhà thì trân trọng người nhà, cơ mà lúc phụ thân chê A Phi thật sự là không để ý đến cảm thụ của y, nhưng A Phi dùng Thanh Tâm quyết khôi phục lại bình tĩnh, không thể không nói cũng là năng lực ‘đả kích tinh thần’ thần kỳ đặc biệt chỉ có giữa người nhà.
Đợi tất cả mọi người vây lại cùng ngồi xuống bên đống lửa, Mạch A Kha lén lút tiến sát vào bên người A Phi hỏi một câu.
"Đại ca, vừa mới nếu như ngươi ra tay, có thể có nắm chắc mấy phần?"
So với cái loại phụ thân tuy biết hài tử đã xưa đâu bằng nay, nhưng bộ dạng lại vẫn sợ người kia có nửa phần tổn thương như cũ, muội muội đồng dạng hiểu rõ huynh trưởng của mình đã thuế biến, cũng càng sùng bái huynh trưởng hơn.
Nghe muội muội mình hỏi như vậy, A Phi cười hắc hắc, dựng thẳng lên ba ngón tay.
"Ba thành nắm chắc có thể thử đụng chạm một cái, tám phần nắm chắc có thể toàn thân trở ra!"
"Lợi hại như vậy sao?"
A Phi nở nụ cười không nói thêm gì nữa.
Cuộc đối thoại của hai huynh muội cũng bị mấy người cùng thế hệ gần đó lần lượt nghe thấy, có người hơi có vẻ kinh ngạc nhìn A Phi, cũng có người nhịn không được thấp giọng lắm mồm một câu.
"Bốc phét thật lớn..."
Tối nay trăng sáng, mặc dù xa xa nhưng cũng khiến cho sao trên bầu trời đêm hết sức dễ làm người khác chú ý, toàn bộ cảnh nội Nguyệt Châu ánh sao rạng rỡ, đông đảo võ nhân cùng trăm họ đều nhìn cùng một mảnh thiên không, chỉ cảm thấy quần tinh đặc biệt rực rỡ.
Rất nhiều người còn chưa tới thành Nguyệt Châu, chỉ là trên đường liền đã phát hiện càng ngày càng nhiều cao thủ, tốt có xấu có, già có trẻ có, cũng từ đó cảm thấy lần đại hội võ lâm này động tĩnh lớn đến bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận