Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 524: Khá tốt khá tốt (2)

Mà Hôi Miễn một mực đi theo bên cạnh Dịch Thư Nguyên, phương diện nhận thức cũng đồng hóa cùng tiên sinh nhà mình.
Trước đây nó thủy chung dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử đối với Thạch Sinh, hiện giờ cho dù có chút đổi góc nhìn, nhưng vẫn là có hạn.
Thế giới tiên đạo trong mắt hai người chính là tiên sinh hoặc là sư phụ kể cho biết, gặp qua cũng chính là những sự tình bản thân trải qua, vẫn bảo trì một khỏa đạo tâm hồn nhiên.
Cũng khó trách tiên tu như Công Tôn Dần và Tư Tử Xương trước đây nhìn Thạch Sinh, trong mắt lại tràn đầy phức tạp.
Chân chính cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng lý giải tiên đạo của Thạch Sinh thật sự đã hơn rất nhiều người rồi, cho dù không có điều kiện tiên quyết như vậy, thật ra người ngoài nhìn thấy cũng sẽ rõ ràng hơn.
Giờ phút này Thạch Sinh vui chơi trong núi, một tòa núi lớn thâm sâu như vậy, chắc chắn không thiếu được một chút mãnh thú, thậm chí là một chút yêu vật tinh quái.
Nhưng mặc dù Thạch Sinh và Hôi Miễn đã phát giác được một chút khí tức, cũng thường thường sẽ ở trong thời gian sau đó phát hiện khí tức nọ dần dần giảm đi, tựa hồ là chủ động tránh né.
Một người một chồn cũng không thèm để ý, mượn công phu nghỉ ngơi khôi phục và tìm đồ ăn, đều chơi vô cùng vui vẻ.
Bây giờ ở trên một chỗ sườn núi, Hôi Miễn đào từ trong đất ra mấy con ve sầu, lập tức vui vẻ "Rắc rắc" ăn hai cái, tiếp đó nhảy đến đầu vai Thạch Sinh, đưa mấy con còn dư lại cho Thạch Sinh.
"Nè, thứ này vừa vặn ăn rất ngon!"
"Trời ơi, nhìn thật là lạ, đây là cái gì vậy?"
Tuy rằng Thạch Sinh nhận lấy, nhưng lại nhíu mày thật chặt, hoàn toàn không cho rằng cái đồ chơi này ăn ngon.
"Ve sầu, ẩn tàng dưới mặt đất thật nhiều năm mới có thể thoát xác trở thành ve sầu, đồ vật rất đáng ghét trong mùa hè chính là do chúng nó biến thành, nhưng cũng ăn thật ngon!"
"Hóa ra đây là ve sầu? Bộ dáng trông như vậy? Ve sầu thoát xác?"
Thạch Sinh nghĩ đến từ này, không khỏi nghĩ đến đạo biến hóa, biến hóa của sư phụ so với cái này lợi hại hơn nhiều.
"Ta không ăn đâu, Hôi tiền bối ngươi ăn đi."
"Ài, đúng là trẻ con không hiểu gì!"
Hôi Miễn bày ra bộ dáng ngươi không ăn rất đáng tiếc, nắm lấy mấy con ve sầu, tựa như ăn quả hạch lần lượt nhét vào trong miệng nhai, phát ra âm thanh giòn vang ngon lành.
Đang ăn, mũi của Hôi Miễn bỗng khẽ động vài cái, lông trên đầu xù lên, lập tức quay người qua một phía.
"Ồ, bên đó có một đám mùi thơm rất lạ, nhất định là có linh thảo, mau đi xem một chút!"
Thạch Sinh không ngửi thấy gì, nhưng nó khẳng định tin tưởng Hôi tiền bối, cho nên lập tức chạy nhảy đi qua, mặc dù không có đạp trên Phong Hỏa Luân, nhưng lại tựa như có một cơn gió màu xanh lá thủy chung trợ lực dưới chân, tốc độ cũng không hề chậm.
Trước mắt một người một chồn xuất hiện một khối núi đá cực lớn, một nửa tảng đá nằm bên trong thân núi, một nửa lộ ra bên ngoài, phía dưới có một không gian cao một xích.
Thạch Sinh xoay người nhìn qua, trong nội bộ viên đá vậy mà mọc ra một cây tiểu thảo, đỉnh cây có một nụ hoa chớm nở, phiến lá vô cùng dài nhỏ, cùng đóa hoa dán chặt vào phía trên tảng đá lớn.
"Si... si... si...."
Một trận tiếng Si... vang lên, dọa cho Thạch Sinh hoảng sợ, hóa ra chỗ sâu của hố đất trong tảng đá, có một con đại xà ẩn giấu ở trong bóng tối.
"Trời, có rắn!"
"Hừ, rắn có gì mà phải sợ, Hít..."
Sau khi trực tiếp cho yêu quái tuyết mãng tẩu thủy trong kiếp một kích cuối cùng, bây giờ chính là thời điểm Hôi Miễn cảm thấy tự tin nhất trong kiếp chồn của mình.
Hôi Miễn nói xong, nằm ở trên đỉnh đầu Thạch Sinh nhe răng, nó vừa nhe răng, lập tức có một cỗ tiên linh khí và yêu khí kỳ lạ hỗn hợp có bay lên từ trên người.
Bị khí cơ này ảnh hưởng, trên thân rắn cũng có một cỗ yêu khí nhàn nhạt bay lên.
"Ồ! Còn mở linh trí, niệm tình ngươi tu hành không dễ, hôm nay tha cho ngươi một mạng, còn không mau đi?"
Đại xà ẩn giấu trong hố nhìn Tiểu Hôi cùng đứa trẻ đứng đấy, đứa trẻ đang khom người nhìn vào bên trong, chiếc vòng đeo màu vàng rực rỡ trên ở cổ bởi vì quán tính đung đưa rất nhỏ.
Sau một khắc, đại xà từ một đường khác bên trong khe hở bò đi ra ngoài, nhìn qua thân hình của nó, phải to như chén ăn cơm.
"Hôi tiền bối thật lợi hại!"
Thạch Sinh vỗ tay khen ngợi Hôi Miễn, người sau lại vỗ vỗ đầu của nó.
"Đừng vuốt mông ngựa nữa, nhanh đi bứt lấy linh thảo, nói không chừng có thể giao cho tiên sinh luyện đan!"
"Nói đúng!"
Khe hở độ cao một xích, Thạch Sinh quỳ xuống bò vào bên trong, thò tay cứng rắn túm lấy tiểu thảo, lúc này sau lưng tảng đá lớn bên ngoài bỗng hiện ra một đám khói, càng có một trận âm thanh dồn dập hô hào.
"Dừng tay, dừng tay, không được rút, không được rút!"
Tay Thạch Sinh thiếu chút nữa đã túm được tiểu thảo rồi, nhưng có một sợi dây leo bò vào quấn lấy ống quần của nó, sau đó cả người cũng bị dây leo kéo ra bên ngoài, tay không bắt được tiểu thảo nữa.
Thạch Sinh chổng mông lên thối lui ra ngoài, gãi đầu nhìn bên cạnh, là một lão đầu cầm trong tay trượng bằng dây leo, chỉ liếc một cái đã rõ ràng đối phương là tồn tại gì.
"Ngươi là thổ địa công công hay là sơn thần gia gia?"
Sơn thần thổ địa mặc dù tên có chỗ bất đồng, nhưng về bản chất đều là liên kết với địa mạch, chỉ là xem trọng thế núi hơn, vả lại cũng không có ai gọi người ở trên đất bằng là sơn thần cả.
Lão đầu nghe Thạch Sinh hỏi cũng hơi lắp bắp kinh hãi, quả nhiên ngoại trừ con chồn đã thành tinh, đứa nhỏ này cũng không đơn giản.
"Ài ôi! Ta còn không đảm đương nổi đâu, ta chỉ là người coi chừng một vùng đất và núi nơi đây mà thôi, tiểu oa nhi ngươi và Tiểu Hôi từ đâu tới đây, lại khiến trong núi gà bay chó chạy!"
"Chúng ta bay mệt mỏi thế là lên núi nghỉ một hồi, tìm một chút đồ ăn cho đỡ đói, thổ địa công công, linh thảo này là của ngươi sao?"
Lão đầu nhìn qua linh thảo dưới tảng đá nói.
"Trời sinh đất dưỡng, nói là của ai vậy không chắc, nhưng có người đã coi nó trở thành vật của mình, huống hồ nó vẫn chưa tới thời điểm thành thục, nếu vừa xong ngươi bứt lấy, sẽ xông đại họa. Tiểu oa nhi da mịn thịt mềm như ngươi, còn chưa đủ cho người ta ăn một miếng!"
Họa lớn? Có thể lớn bằng việc đánh rồng ở Đông Hải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận