Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 275: Báo lên Thiên Đình (1)

Nhìn qua một đám tóc tết trong tay, sắc mặt của Niên Triêu Sinh rốt cuộc không thể cố giữ được nữa, quay người lại nhìn cá nheo tinh cùng với Đại Dạ Xoa, cũng nhìn tới tương quân cua vừa mới tranh công.
Trên mặt Niên Triêu Sinh giật giật vài cái, dần dần lộ ra hung lệ.
"Những ngày nay các ngươi đi bắt…Chính là cái này hả? Bị người ta chơi đùa quay vòng vòng! A ! ".
Bên trong thủy phủ truyền ra từng vòng gợn sóng gào thét, toàn bộ thủy tộc bên trong thủy phủ đều cảm thấy hai lỗ tai đau đớn.
Cũng là cùng thời khắc này, hầu như toàn bộ sông Khai Dương cũng bốc lên gợn sóng, tôm cá trong nước cũng trở nên xao động bất an.
Dịch Thư Nguyên đứng trên boong thuyền lớn, chút điểm gợn sóng này còn không cách nào làm cho thuyền của bọn họ lắc lư quá mạnh, nhưng vẫn là đong đưa một chút.
Từ trong sóng cả chấn động, Dịch Thư Nguyên hơi nhắm mắt lại, dường như có thể mơ hồ nghe thấy Thủy Thần Khai Dương gào thét.
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên hơi cong lên, cá giả vẫn là bị bắt được rồi đi!
Chủ yếu cũng là bởi vì lần này dưới sông Khai Dương xuất động quá nhiều thủy tộc, nếu không Dịch Thư Nguyên tin tưởng con cá giả hắn biến ra kia dù thế nào cũng phải vùng vẫy chạy trốn rất lâu mới bị bắt lại.
"Tiên sinh, ngài cười gì vậy?"
"Con cá giả kia bị bắt được rồi, ta còn cảm giác được Thủy Thần Khai Dương đang giận dữ nữa!"
Hôi Miễn vừa nghe, sau khi hơi suy nghĩ liền nói.
"Vậy ngài có cần lại biến thêm một con nữa hay không? Lại đi hỏi con cá chép tinh kia nhổ thêm một số tóc?"
Dịch Thư Nguyên không khỏi giật giật khóe miệng, ngươi cái tên này là muốn nhổ trọc tóc của người ta đấy à?
"Dịch huynh, ngươi đang nói chuyện cùng với ai đấy?"
Cách đó không xa, Dương Bản Tài vốn ở một bên vừa đọc sách vừa ngắm phong cảnh, chợt phát hiện Dịch Thư Nguyên hình như đang thì thào nói cái gì đó, không khỏi có chút tò mò.
"Không có gì, chẳng qua là sợ làm phiền Dương huynh đọc sách khiến hiệu suất đọc không tốt, không bằng Dương huynh cứ quay về bên trong kho, tới chỗ nằm để an tâm đọc sách?"
Dịch Thư Nguyên tuy rằng phân tâm, nhưng vẫn nhìn ra Dương Bản Tài rất lâu mới lại lật một trang giấy.
Dương Bản Tài vội vàng lắc đầu.
"Bên đó không được, về đó rất dễ ngủ quên mất! Không được không được!"
"Dương huynh, ngươi thật sự rất có tính cách."
Nghe Dương Bản Tài nói thẳng thắn như thế, Dịch Thư Nguyên có chút im lặng, cũng có chút dở khóc dở cười.
"Ài Dịch huynh, ngươi xem những nữ tử giặt áo bên bờ sông kia, tuy rằng cách ăn mặc mộc mạc, nhưng lại tươi mát tự nhiên!"
Dịch Thư Nguyên nhìn qua biên giới bờ sông con thuyền đi qua, có nữ tử đang giặt quần áo trên bậc thang của bờ sông, thỉnh thoảng cũng sẽ chuyển tầm nhìn về phía những con thuyền qua lại.
Tiếp đó Dương Bản Tài còn phất tay với bên đó, khiến cho mấy vị nữ tử bên kia che miệng cười trộm.
"Tiên sinh, người này nhất định có thể trở thành bạn tốt cùng với Sở Hàng."
Hôi Miễn thấp giọng nói ở bên tai Dịch Thư Nguyên.
Thời gian tiếp theo của ban ngày đều là gió êm sóng lặng, đến ban đêm, một nhóm người vẫn đi tới đuôi thuyền để ăn cơm như trước.
Vẫn là vây quanh nồi lớn ăn cơm, vẫn là tôm cá tươi phong phú, trong nước canh còn có một chút tôm tép sông khô.
Bầu không khí lúc ăn cơm rất hòa hợp, đối với người khác xem ra, khẩu vị của Dịch Thư Nguyên vô cùng tốt, lúc kẹp thịt cá cùng với đồ ăn thường xuyên kẹp cùng với mấy phần.
Thật ra đồ ăn trên đũa Dịch Thư Nguyên có đôi khi chính hắn ăn, nhưng có đôi khi lúc đến bên miệng, dưới tình huống tầm nhìn người khác không cách nào phát hiện, Hôi Miễn bên trong ảo ảnh đã ngậm thịt cá vào trong mồm ăn.
Lúc này cũng đã ăn được không sai biệt lắm, những người khác hoặc là đi tới mép thuyền đi vệ sinh, hoặc là đã ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Dịch Thư Nguyên vẫn còn ăn rất có khẩu vị như cũ, cùng hai người thuyền viên quét dọn tàn cuộc.
Tưới canh cá vào trên cơm, lại kẹp một chút đồ ăn cùng thịt cá, Dịch Thư Nguyên bưng bát cơm dùng chiếc đũa và cơm chan với nước canh, vừa lùa cơm vừa húp phát cả ra tiếng.
"Ha ha ha ha ha, Dịch tiên sinh thật là biết ăn!"
"Nước súp cộng với thịt cá cuối cùng trong nồi mới là phần ngon nhất!"
Dịch Thư Nguyên mang theo vui vẻ nhấm nuốt, sau khi nuốt xuống mới quay lại nói một câu.
"Tuyệt!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới bầu trời phương xa, trong nháy mắt này, hắn nhìn thấy một đạo tinh quang mắt thường khó thấy ngược trời mà vọt lên cao.
!
Bên trong thủy phủ của Thủy Thần Khai Dương, Niên Triêu Sinh đã hung hăng giáo huấn qua nghĩa tử cùng với thủ hạ dưới tay của mình, nhưng mà trong lòng của gã vẫn là hậm hực như cũ không thôi.
Trong tay nắm một đám tóc của cá chép tinh, đốt ngón tay thỉnh thoảng "Xoẹt zoẹt!" rung động.
Con cá chép tinh kia hẳn là không thể nào thoát được, mà hai ngày trước nó thật sự đúng là vẫn còn ở trong sông, làm sao có thể đột nhiên thoát hình mà đi được, còn lưu lại một con cá chép khác căn bản không phân biệt ra thiệt giả.
Lại nghĩ tới vị kia tiên nhân kia đột nhiên xuất hiện đồng thời hưng sư vấn tội, Niên Triêu Sinh càng nghĩ càng cảm thấy đây không phải là trùng hợp.
Cái loại khí tức giống như đúc, cộng với hình thể thiệt giả khó phân biệt này, lấy đạo hạnh của con cá chép tinh kia tuyệt đối không thể thi triển ra pháp thuật như thế được, cho dù có thể có phần pháp lực đó, cũng không thể nào có phần thần diệu đến thế.
"Nhất định là hắn! Là hắn đã giúp con cá chép kia!"
"Bành ! ".
Niên Triêu Sinh nắm chặt đám tóc nện một quyền lên trên ghế đá, úc khí trong lòng khó tiêu.
Thật ra tuy rằng bảo bối của con cá chép tinh kia rất tốt, nhưng đối với Niên Triêu Sinh mà nói thì có bắt hay không cũng không phải là quá cần thiết, coi như là cho phép nghĩa tử của mình vui đùa một phen.
Nhưng hiện giờ tính chất của chuyện này đã bất đồng!
Niên Triêu Sinh trái lo phải nghĩ, một mực do dự từ ngày đến đêm, cuối cùng vẫn là không nuốt trôi được ngụm tức.
Cho dù là trực tiếp tới nói một tiếng với ta cũng được, cần phải tới đập miếu hủy Kim Thân của ta sao?
Sau khi gọi cấp dưới Thủy Tộc phân phó đôi câu, đồng thời yêu cầu tướng quân cua giám sát cá nheo tinh cùng Đại Dạ Xoa chặt chẽ, Niên Triêu Sinh liền hóa thành một đạo thần quang bay ra khỏi thủy phủ, sau đó phá vỡ mặt sông bay thẳng lên trời.
Vị trí của Thiên Đình cũng không phải là một chỗ cố định, nó tồn tại ở trên trời, nhưng cũng không phải ai hiểu được đằng vân giá vũ, bay lên bầu trời liền có thể gặp Thiên Đình và đi vào bên trong.
Nếu như vị trí của nó quả thật là ở trên đỉnh trời, vậy nói khoa trương một chút, nếu như pháo hoa của phàm nhân mà phóng đủ cao, chẳng phải là cũng có thể bắn vào đến bên trong Thiên Đình rồi sao?
Phương pháp vào Thiên Đình thông thường là thông qua Thiên Môn, mà Thiên Môn cũng chưa hẳn là lúc nào cũng hiện ra, chỉ có đạt tới điều kiện tương ứng mới có khả năng nhìn thấy.
Đương nhiên, pháp chú để cho Thiên Môn hiển lộ thật ra cũng không tính là khó học, chỉ cần hạng người tu hành pháp lực đầy đủ đều có thể dựa vào pháp chú cảm giác được Thiên Môn, hơn nữa bước lên thang trời, nhưng lúc đó đến tột cùng là tính ngươi mạnh mẽ xông vào hay là ý khác thì liền khó nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận