Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 135: Không thể bỏ qua (1)

"Dịch tiên sinh, Thành Hoàng đại nhân, hiện giờ ta nên làm như thế nào?"
Đợi đến khi không nghe được tiếng rú thảm của Cổ Vân Thông nữa, Hà Hân lập tức lên tiếng hỏi thăm, nàng có vẻ còn nóng vội hơn so với Dịch Thư Nguyên.
"Hà Hân cô nương không cần sốt ruột, việc này thời cơ chưa tới, ngươi trước tiên an tâm đợi ở Âm phủ, đợi thời cơ đến thì Dịch mỗ sẽ tới tìm ngươi."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên đến gần Hà Hân, người sau lộ ra vô cùng căng thẳng, hai tay phía trước có chút không biết đặt vào đâu.
Việc đêm nay coi như là giải quyết viên mãn, kết quả cũng coi như là vừa đúng đi, nếu như thật sự để cho Cổ Vân Thông làm, Dịch Thư Nguyên quả thật còn có chút lo lắng.
Giờ phút này, Dịch Thư Nguyên sau khi đến gần liền cao thấp quan sát Hà Hân, thấy người kia hiện giờ nơi nào cũng tốt, chỉ là miệng vết thương trên trán thủy chung vẫn còn ở đó, sau khi suy nghĩ liền nói.
"Còn thiếu chút nữa."
Nói xong nội cảnh của Dịch Thư Nguyên liền cuồn cuộn linh vụ, trên đầu ngón tay hội tụ linh khí nhè nhẹ, sau đó chỉ một cái tới phía trán Hà Hân.
Linh quang trên đầu ngón tay Dịch Thư Nguyên lóe lên trên trán Hà Hân rồi biến mất, sau đó toàn bộ hồn thể trên người Hà Hân cũng hiện ra một tầng linh quang nhàn nhạt, linh quang này như là đom đóm nhấp nháy, sau mấy hơi thở liền chui vào trong thân thể của Hà Hân không thấy nữa.
Mà giờ khắc này miệng vết thương trên trán của Hà Hân cũng dần dần khép lại, trên mặt thậm chí khôi phục một chút huyết sắc, thoạt nhìn hầu như không khác với người sống trên dương gian.
Dịch Thư Nguyên thấy rất thoả mãn, lần trước hắn đã phát hiện ra diệu dụng từ linh khí của mình, lần này thử lại một lần, quả nhiên càng thêm xuất chúng.
Mà Hà Hân hiển nhiên cũng cảm nhận được bản thân biến hóa, nàng nhìn xem tay của mình, bộ dạng tự nhiên tràn đầy huyết nhục, cái cảm giác đau trên trán kia cũng tan biến, nàng cẩn thận vuốt ve gương mặt, từng tấc một di chuyển đến cái trán, bàn tay truyền đến cảm giác bóng loáng, quả thực còn muốn tinh tế tỉ mỉ hơn so với khi còn sống, trên mặt khó có thể che giấu sợ hãi lẫn vui mừng.
Một màn này lại làm cho nội tâm quỷ thần chốn Âm phủ chấn động không thôi, lão Thành Hoàng hai mắt thần quang hơi sáng, chỉ là gật đầu lại không nói lời nào.
Có Âm sai vô cùng tri kỷ đưa đến một cái gương, Hà Hân đứng ở đó biên giới cầm tấm gương nhìn không rời mắt.
Dịch Thư Nguyên nhìn buồn cười, xem ra nữ tử vẫn là phổ biến giống nhau, hắn vốn là bổ sung toàn bộ chỗ thiếu hụt linh hồn cho Hà Hân, nhưng thoạt nhìn giống như hiệu quả bên cạnh càng làm cho Hà Hân cảm thấy mừng rỡ hơn.
"Tốt rồi, Dịch mỗ cũng đã tới đủ lâu rồi, huyện nha bên đó còn có công vụ, sẽ không quấy rầy nữa, Hà Hân cô nương, đợi khi thời cơ chín muồi Dịch mỗ lại đến, Thành Hoàng đại nhân, còn có chư vị Âm ti, Dịch Thư Nguyên cáo từ trước!"
Lão Thành Hoàng lại một lần nữa đứng dậy, pháp thân cực lớn xê cái bàn ra.
"Những thứ tân hồn còn dư lại này liền giao cho Văn phán rồi, Dịch tiên sinh, lão phu tiễn ngươi!"
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn pháp thân cực lớn này, lúc này đầu của hắn nhiều nhất cao đến đầu gối của Thành Hoàng, loại cảm giác này vô cùng cổ quái, nhưng mà nếu như Thành Hoàng muốn tiễn, hắn cũng không cảm thấy gì bất ổn, gật đầu sau đó cùng với lão Thành Hoàng đi ra khỏi Thưởng Thiện Phạt Ác điện.
Chỉ là sau khi đi ra khỏi đại điện không lâu, thân hình của lão Thành Hoàng lại càng đi càng nhỏ, bước chân chấn động cũng càng lúc càng nhẹ, sau vài chục bước đã trở nên không khác gì với thường nhân.
Dịch Thư Nguyên nhìn qua, sau đó không nhịn được mà tán thưởng một câu.
"Pháp thân biến hóa quả thật thần kỳ, tiếc là Dịch mỗ không tu thần đạo..."
Khi đang nói chuyện Dịch Thư Nguyên cũng nghĩ đến, nếu như có thể trở thành người khổng lồ chống trời chẳng phải là Pháp Thiên Tượng Địa rồi hả?
Lão Thành Hoàng lại có phần nghiêm túc đáp lại.
"Cũng không phải là chỉ thần đạo có pháp thân, bất quá là pháp lực cô đọng, chỉ là thần đạo Kim Thân thuận tiện nhất mà thôi, Dịch tiên sinh tiên đạo cao tuyệt, muốn trở thành há lại việc khó?"
Đã nói đến nước này rồi, Dịch Thư Nguyên cũng là mượn lời nói luôn, mày dạn mặt dày nói.
"Dịch Thư Nguyên chẳng qua chỉ là người mới nhập đạo mà thôi, làm sao có thể có tiên pháp cao tuyệt gì chứ, Dịch mỗ sớm đã hướng tới các loại bí ảo huyền diệu của tu hành, chỉ là chưa tiếp xúc tới quá nhiều, nếu lão Thành Hoàng thuận tiện, bên trong Thành Hoàng điện có loại thư tịch nào như này có thể mượn đọc, có thể thuận tiện xem một chút?"
Lần trước lần đầu tiên tới, Dịch Thư Nguyên ngại nên không dám nói, lần này nhìn tâm tình của lão Thành Hoàng không tệ, hơn nữa thường xuyên qua lại cũng đã thân hơn, liền thử nghiệm nói ra một câu.
"Ha ha ha ha, thứ huyền ảo nhất trên thế gian, tiên đạo pháp chiếm thứ nhất, Âm ti huyện Nguyên Giang chẳng qua chỉ là tiểu thần quản hạt một góc, sao có thể có tiên đạo kỳ thư gì được chứ, tiên sinh cũng không quá khỏi đề cao chúng ta rồi, nhưng nếu như tiên sinh không ghét bỏ, ta sẽ sai người sao chép lại chút ít sách thần đạo cùng với một chút tạp học đưa tới cho tiên sinh, cũng không nói tới mượn đọc làm gì, coi như là tặng cho tiên sinh."
Dịch Thư Nguyên đương nhiên không thể nào ghét bỏ, trong lòng tán thưởng một câu đại khí, ngoài miệng cũng cảm tạ tự đáy lòng.
"Vậy cũng tốt, đa tạ Thành Hoàng đại nhân! Chỉ là sách thần đạo này có thể tuỳ tiện truyền ra bên ngoài sao?"
Dịch Thư Nguyên nhớ kỹ trước đó lần thứ nhất trên Khoát Nam, Sơn thần liền giữ kín như bưng đối với đồ vật thần đạo.
"À, U Minh Thông Lục tự nhiên không tiện lộ ra, nhưng mấu chốt ở chỗ thần vị, không thừa sức nặng thì không vượt qua bí mật bảo lục, sao chép một chút cũng không tính là cái gì, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần, đợi ta sửa sang lại các loại thật tốt một phen, liền đưa qua cho tiên sinh."
Rất hiển nhiên, so với sơn thần thì quyền tự chủ của lão Thành Hoàng ở trong khu vực mình quản lý càng lớn hơn, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên yên tâm không ít.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm đã đi đến Quỷ Môn Quan, một đám Âm sai đều trịnh trọng hành lễ nhượng ra cửa khẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận