Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 258: Phù quang dược kim (2)

Trong lòng Dịch Thư Nguyên chính là ánh trăng, trong tay là bút do Ngâm Trần biến thành, cán bút trong tay không ngừng lưu chuyển, đảo qua mặt sông hóa thành từng mảnh gợn sóng.
Bút lượn như con rắn, lên xuống theo sóng, khóe miệng Dịch Thư Nguyên hiện ra nụ cười, không ngừng vũ động cây bút trong tay.
Mỗi một lần ngòi bút đảo qua quang ảnh, ánh trăng trong lòng Dịch Thư Nguyên sẽ ít đi vài phần, tựa như coi đó là mực bị hút vào trong bút, sau đó lại bị vẽ vào trong sóng cả.
Hôi Miễn túm chặt bờ vai Dịch Thư Nguyên, tiên sinh cũng không thông báo một tiếng, giờ phút này nó cũng chỉ biết nhắm mắt lại, bởi vì chỉ cần mở mắt ra, trước mắt chính là một mảnh ánh sáng chói mắt.
Thời gian mười mấy tức lại như một canh giờ dài dằng dặc, lại tựa như một cái chớp mắt trong khoảnh khắc.
Dịch Thư Nguyên trồng cây chuối mở to mắt trong gió, trong nước sóng cả di động ở dưới ánh trăng vậy mà là quang ảnh một thanh kiếm.
Vẽ ảnh kiếm thành!
Cán bút run lên, cả người trong gió bay lùi lên, đầu bút mang ra không phải một vòng nước sông, càng làm như một đạo ánh trăng sáng trắng, sau khi rời khỏi mặt sông vài thước lại rơi xuống kiếm ảnh ở trong nước.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên tâm niệm vừa động, hồ lô tựa như biến lớn thêm vài phần, hút ánh trăng di động này vào trong hồ lô.
Nháy mắt kế tiếp, dưới gợn sóng di động, ánh trăng như cũ, dường như hết thảy vừa nãy bất quá chỉ là ảo giác.
"Ô hô."
Một trận gió thổi qua, Dịch Thư Nguyên tác động gió thổi, hồ lô quay về trong tay, một hơi rơi xuống nơi lúc nãy trên thuyền rồi mới lần nữa ngồi xuống, hồ lô trong tay hình như nặng hơn không ít so với vừa nãy.
Giờ phút này Hôi Miễn cũng mở mắt, hết sức tò mò hỏi đến.
"Tiên sinh, vừa nãy ngài làm pháp gì đấy?"
"Biến hóa, ngươi xem."
Dịch Thư Nguyên đung đưa hồ lô, mở miệng hồ lô ra, dùng Ngâm Trần đã biến lại trở về quạt xếp vỗ vỗ miệng hồ lô.
Hôi Miễn leo đến trên hồ lô nhìn vào bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy dưới hồ lô có rượu rung chuyển, có ánh trăng giống như kiếm đang lắc lư, như rắn như ảnh.
"Là hư cũng là thực, có thể hư cũng có thể thực, là ngự thủy cũng là ngự hỏa, càng là ngự kim, kiếm này cũng là một đạo biến hóa."
"Vậy kim đâu?"
Hôi Miễn ngẩng đầu nhìn Dịch Thư Nguyên, người sau nhẹ nhàng vỗ ngực, trong miệng liền phun ra một luồng khí phế kim bạch hồng, trực tiếp hóa nhập vào trong hồ lô.
Giờ khắc này, Hôi Miễn cảm thấy hồ lô tựa hồ cũng hơi nóng lên lên, nhưng cảm giác tỉ mỉ lại không cảm giác được.
Nhưng mà Hôi Miễn rõ ràng, hồ lô này ẩn có liên quan cùng ý cảnh tiên lô của tiên sinh, nhiệt độ vừa nãy khẳng định không phải là ảo giác.
"Đưa một đạo khí phế kim trong thân ta nhập vào hồ lô này, nhìn có thể dưỡng thành hay không, nếu như có thể thành, ta sẽ uống hết kiếm này, liền tương dung cùng với thân thể!"
Dịch Thư Nguyên nói như vậy xong, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, nhưng mà rất nhanh liền đã nhận ra động tĩnh khác.
"Ồ, tiên sinh, có người trèo từ trong khoang thuyền ra ngoài."
Hôi Miễn hạ thấp giọng nói xuống chỉ vào bên phải, Dịch Thư Nguyên cũng ngó đầu ra nhìn về phía dưới.
Bên phải thuyền lớn có khoang mở cửa sổ ra, một người đang trèo từ bên trong ra ngoài, vịn vào mép thuyền nhô lên một chút, cẩn thận di chuyển.
"Tiên sinh, là tên thuyền viên mê cờ bạc kia! Gã muốn giết người đoạt tiền tài?"
"Giết người hay không thì không biết, nhưng mà đoạt tiền tài là khẳng định có."
Chỉ thấy người này thân thủ tráng kiện, bò tới cửa sổ khoang thuyền khác, dùng cây đao mang theo vạch dưới cửa sổ, sau đó xốc cửa sổ lên một chút xíu.
Dịch Thư Nguyên há mồm vừa định thổi một hơi xuống phía dưới để cho gã té xuống.
Nhưng lại thấy nam tử trong quá trình dùng sức rõ ràng trượt chân đạp hụt một cái, tay cũng không nắm chắc, gẫy mất hai cái móng tay liền tuột xuống dưới.
"Ài ài ài a."
"Tùm tùm!" một tiếng, nam tử trực tiếp rơi xuống sông.
Ngoại trừ thời điểm vừa té xuống lên tiếng kinh hô vừa rồi, cho dù rơi xuống sông, nam tử này cũng không kêu cứu, sau khi khó khăn bơi tới bên cạnh bến tàu, liền túm lấy bậc thang bò lên trên bờ.
Cho dù sau khi leo lên quần áo đã giảm bớt, nhưng trời lạnh như thế này khẳng định vẫn là mặc không ít, nếu không phải thân là thuyền viên có kỹ năng bơi tốt, đổi lại thành những người khác cho dù là biết bơi, mặc nhiều quần áo như vậy rơi vào trong nước, đạp nước cũng không nổi lên được.
"Ta nói gã số con rệp đi."
Hôi Miễn nằm ở đầu vai Dịch Thư Nguyên cười khanh khách.
Sáng sớm, Dịch Thư Nguyên tỉnh lại dưới âm thanh thét to của nhà đò, thuyền đang chậm rãi chạy nhanh khỏi bến cảng.
Dịch Thư Nguyên ra khỏi khoang đi đến trên boong thuyền, nhưng mà mới lên, con thuyền đã cách bến tàu một đoạn.
Bây giờ hướng gió dần dần chuyển thành đông nam, cánh buồm đã hạ xuống xong, thuyền lớn không cần mái chèo cũng sẽ di chuyển không chậm, nhưng vào thời điểm cách gần cảng vẫn là cần mái chèo.
Cả đám thuyền viên phối hợp lẫn nhau, dùng mái chèo thuyền chống vào bên cạnh bờ dùng lực từng chút một, giữa thân thuyền có một khoang chèo, trái phải sáu người đưa tay ra ngoài, dưới thuyền lớn chầm chậm chạy xa khỏi bến cảng, đám người chèo thuyền hô hào khẩu hiệu huy động mái chèo thuyền.
"Một hai ba lên. Một hai ba chèo."
Vốn chỉ là khẩu hiệu bình thường, nhưng theo tần suất mái chèo thuyền huy động cùng tính chất đồng bộ tăng cao, khẩu hiệu cũng trở nên càng thêm có ý vị.
"Đi tới bên ngoài hây ô, chèo thuyền xuất phát hây ô, sóng lật trên nước hây ô, kiếm sống mà đi hây ô, đón gió bổ sóng hây ô."
Tiếng khẩu hiệu tương tự như là một ca khúc vậy, Dịch Thư Nguyên nghe thấy cũng không khỏi thuận theo tiết tấu mà đánh nhịp, thậm chí càng theo lại càng cùng nhau thấp giọng hát lên, nhanh chóng liền nắm giữ chỗ mấu chốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận