Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 97: Nghĩ lệch (1)

Xem ra người kia vẫn còn đang chú ý tới ta sao.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên ngược lại cảm thấy cũng phải nhìn Sở Hàng bằng con mắt khác rồi, rõ ràng lần trước đối phương hình như đã nhìn thấy được một chút gì đó, thế nhưng lại có thể nhịn lâu như vậy mà không đến tìm mình.
Nhưng mà chỉ bằng điểm thiện tâm chỉ điểm hài tử tìm đến hắn này của Sở Hàng, Dịch Thư Nguyên liền quyết định có cơ hội sẽ chủ động tìm được Sở Hàng nói chuyện một chút.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên duỗi tay vẫy một cái vào trong kho sách, Ô Mộc cùng quyển sách trên bàn lập tức lơ lửng lên, một khắc sau lại bay vào trong tay hắn, sau khi cất xong đồ đạc hắn liền cất bước rời khỏi kho sách.
Trước đi ăn cơm đã vậy, hôm nay liền ăn xa xỉ một chút, đi tới Đồng Tâm Lâu, thỏa mãn một chút dục vọng ăn uống.
Không thể không nói, công việc này của Dịch Thư Nguyên quả thật là tự do, bây giờ còn chưa tới giờ cơm, nhưng muốn đi ra ngoài liền hoàn toàn không có ai ngăn cản, rất nhanh đã đến trước cửa Đồng Tâm Lâu đối diện với góc huyện nha.
Trên đường là một mảnh chợ sáng vô cùng náo nhiệt, một chút người bán hàng rong tới trong thành bán một chút nông phẩm thổ sản vùng núi từ sáng sớm phần lớn đang thu dọn, người đến người đi lại không có bao nhiêu người tiến vào những quán ăn, dẫu sao còn chưa tới giờ dùng cơm trưa.
Ngoài Đồng Tâm Lâu, có tiểu nhị nhìn thấy Dịch Thư Nguyên tới, lập tức ân cần chào hỏi hắn.
"Dịch tiên sinh đã đến? Nhanh mời vào trong!"
Lúc này đang ở thời điểm khách sáng sớm rời đi khách trưa chuẩn bị đến, chính là thời điểm tửu lâu và tiệm cơm thanh nhàn một chút, chưởng quầy vừa ghi chép sổ sách vừa gẩy bàn tính, nghe bên ngoài có tiếng kêu to, khuôn mặt tươi cười nghênh đón Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh lại tới tiểu lâu của chúng ta rồi, ta còn tưởng rằng đồ ăn chúng ta không hợp với khẩu vị của ngài nữa!"
Dịch Thư Nguyên nghe vậy cũng cười một cái, vị chưởng quầy này vô cùng am hiểu cách kéo gần quan hệ cùng người khác.
"Ha ha ha, chưởng quầy quá lo lắng rồi, Dịch mỗ chẳng qua là xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch mà thôi, đây không phải sao, ta vừa nhận được lương bổng một cái liền đã tới rồi."
Chưởng quầy nghe vậy nụ cười càng rực rỡ.
"Dịch tiên sinh đã nói như vậy, ngài tới dùng cơm đã là vinh hạnh, vậy phải tặng thêm vài món thức ăn cho ngài! Hôm nay tiên sinh có muốn lên chỗ an tĩnh và lịch sự trên lầu ngồi không?"
Dịch Thư Nguyên nhìn đại sảnh một chút, không có người nào đang dùng cơm, dĩ nhiên là gật đầu chuẩn bị lên lầu.
"Lên lầu đi."
Tiểu nhị bên cạnh liền quát lớn một tiếng về phía cầu thang lên lầu.
"Chỗ lịch sự trên lầu một vị !"
Cùng chưởng quầy khách sáo một câu, Dịch Thư Nguyên theo tiểu nhị cùng đi lên lầu, trên lầu kia cũng là hai bàn khách nhân, một bàn ở bên cạnh cầu thang, một bàn ở bên cửa sổ.
Dịch Thư Nguyên quét tầm mắt nhìn thêm vài lần liền cùng với tiểu nhị đi tới bàn bên cửa sổ.
"Dịch tiên sinh, ngồi đây nhìn xem cảnh phố, ta châm trà cho ngài, Đồng Tâm Lâu chúng ta có tám món ăn đặc sắc, bánh thịt chưng, thì ngư kho tàu, măng tươi xào, canh chim hầm cách thủy... Món nào cũng đều rất ngon, nếu ngài còn muốn ăn món khác, chỉ cần báo ra tên đồ ăn, hậu trù đều có thể làm! Mời ngài uống trà trước!"
Năng lực phục vụ của tiểu nhị này hiển nhiên vô cùng thành thạo, vừa báo ra tên đồ ăn đề cử, vừa rót trà đưa tới cho Dịch Thư Nguyên.
"Ừm, vậy lên món dạ dày dê tươi, thì ngư nướng, măng tươi xào cùng canh chim hầm cách thủy, lại đến một bầu rượu."
"Có ngay, tiên sinh ngài chờ một chốc, ta lập tức để cho nhà bếp đi làm!"
Tiểu nhị cao hứng đi xuống.
Dịch Thư Nguyên vẫn là gọi chút rượu, dẫu sao sau lần uống rượu cùng với sơn thần trên núi kia, hắn cũng có chút niệm niệm khó quên đối với tư vị của rượu rồi, tuy rằng nha môn không đề xướng ban ngày uống rượu, bởi vì sợ ảnh hưởng công vụ, nhưng mà Dịch Thư Nguyên tự nhận hắn hôm nay không đến mức bởi vì một bầu rượu mà say được.
Dịch Thư Nguyên uống trà nhìn qua đường đi ngoài cửa sổ, trên đường lớn phồn hoa nhất của huyện Nguyên Giang, dòng người xuyên qua không ngừng, có người huyện Nguyên Giang, cũng có khách từ nơi khác đến thăm.
Huyện Nguyên Giang tư cách một trong huyện thành dọc đường nước chảy của sông Nga Giang, tuy rằng không phải là đầu mối then chốt gì, nhưng ngoài thành cũng có một cái bến tàu không tệ lắm, rất nhiều con thuyền tới lui trên sông thỉnh thoảng sẽ đỗ một lúc ở đây.
Cho nên có thể nhìn thấy trên đường lớn của huyện Nguyên Giang, sẽ luôn có một số khuôn mặt xa lạ, nhưng dù sao cũng vẫn có thể nghe ra một chút khẩu âm của nơi khác.
Hai mắt của Dịch Thư Nguyên dần dần có chút mông lung, tiêu cự phảng phất kéo dài lan tràn tới toàn bộ đường lớn, trong mắt hắn, dòng người muôn hình muôn vẻ tựa như bắt đầu mơ hồ, đã thành một mảnh hình thái màu sắc khác nhau, đan vào một chỗ liền trở thành một bộ họa quyển khói lửa nhân gian.
Tầm nhìn dần dần thu về, ánh mắt khôi phục tiêu cự, Dịch Thư Nguyên cúi đầu nhìn chén trà trong tay, hơi lắc lư một chút, lá trà bên trong nước cũng theo động tác của hắn chậm rãi xoay tròn.
"Ha, nhân gian kêu gào..."
Nước trà trong chén chậm rãi lưu chuyển, Dịch Thư Nguyên nhìn một chút giống như lại thất thần.
Đột nhiên, trong lòng Dịch Thư Nguyên như có nhận thấy, nhìn ngoài cửa sổ, dọc một bên đầu phố, một thân ảnh hình như đang muốn đi về phía huyện nha, chính là Sở Hàng cháu ngoại của Ngô Minh Cao.
Dịch Thư Nguyên lấy chân khí cùng linh khí bản thân tương giao lẫn nhau, nhẹ giọng mở miệng về phía kia.
"Sở huynh, nếu như không có việc gì, liền tới Đồng Tâm Lâu một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận