Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 570: Tổng kết viết chuyện trên trời (2)

"Hồng thủy vừa mới hạ xuống vừa ướt vừa nóng, cộng thêm việc có rất nhiều thi thể không kịp xử lý tốt, sợ rằng sẽ nảy sinh dịch bệnh! Thành Đăng Châu còn khá tốt, nhưng có nhiều chỗ lại tập trung quá nhiều dân tị nạn."
Trái tim của Lý Khiêm đập mạnh một cú, trong một tháng chống thiên tai này gã hầu như không có ngày nào được nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày ngày đều bận tới bận đi, lo lắng về việc dịch bệnh bùng phát không phải là không có, nhưng so sánh cùng với những việc xảy ra trước đây thì cũng chỉ có thể để lại sau mới tính, nhưng hiện giờ không thể không coi trọng.
Sở Hàng thân là thợ thủ công trực tiếp đi chống thiên tai, đứng ở một bên giải thích giùm Lý Khiêm.
"Đây cũng là việc không có cách nào giải quyết hết được, có nhiều chỗ hoàn toàn bị nhấn chìm trong nước, bây giờ có chỗ để che mưa che nắng đã là rất tốt, dạo gần đây có nhiều bách tính đã bắt đầu về lại quê hương, nhưng muốn xây dựng lại nhà cửa thì cũng cần một ít thời gian, tính ra thì trời nóng cũng tốt hơn trời lạnh nhiều."
"Đúng vậy!"
Lý Khiêm cảm thán một câu, cho đến ngày hôm nay, lúc mới đến cảm thấy thỏa thích mãn nguyện và giờ chỉ còn lại là mỏi mệt vô tận, thường xuyên cả đêm ngủ không được, chỉ có thể tận lực làm cho mọi chuyện hoàn hảo hơn.
Đối với yêu cầu ba ngày dâng một sớ tấu chương từ thiên tử, nhiều khi Lý Khiêm cũng có chút lực bất tòng tâm, dẫu sao thì cũng không đào đâu ra nhiều việc để nói như thế.
Nhưng mà Lý Khiêm còn phải giả dạng ra bộ dáng tràn đầy tự tin, dẫu sao gã cũng là tâm phúc được cử đến Lĩnh Đông để cứu giúp nạn thiên tai.
Dịch Thư Nguyên ngưng tụ một ít chân khí trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng giúp Lý Khiêm xoa bóp kinh mạch, người sau dần dần thiu thiu rồi bất tri bất giác đã ngủ trên giường.
Lúc này Dịch Thư Nguyên mới đứng lên nhìn Sở Hàng và tên thị vệ.
"Hai vị cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, đợi khi đại nhân tỉnh lại cũng phải đến giờ ngọ lận, gã chỉ là mệt mỏi quá độ thôi."
"Đa tạ Dịch tiên sinh!"
Thị vệ và Sở Hàng đồng thời hành lễ với Dịch Thư Nguyên, người sau cũng nở nụ cười.
"Nếu hai vị không thoải mái, có thể thiếp đi một hồi."
Hành lang trong y quán, ngoại trừ giường chiếu còn có mấy tấm ghế nằm, đầy đều là do lúc trước người đến xem bệnh đông đảo nên chuẩn bị, hiện giờ cũng không có bỏ thừa.
Thị vệ dĩ nhiên là nhã nhặn từ chối, Sở Hàng cũng không có tâm tình nằm nghỉ ngơi.
"Các ngươi không ngủ, lão phu thì cần phải ngủ một hồi...!"
Lão đại phu Trình La nằm thẳng lên tấm ghế nằm, quạt cây quạt của Dịch Thư Nguyên sau đó dần dần nhắm mắt lại.
"Đông đông đông đông đông đông."
Một trận tiếng trống truyền đến từ bầu trời, Sở Hàng khẽ giật mình, vội vàng chạy đến cửa vào y quán nhìn lên bầu trời, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đợt gợn sóng phía chân trời, nhìn kỹ hơn một hồi lại cảm thấy bản thân giống như bị ảo giác, chỉ là tiếng trống nọ vẫn cứ văng vẳng bên tai.
"Sở công tử, làm sao thế?"
Người thị vệ nọ đi đến cạnh Sở Hàng, theo bản năng cũng nhìn lên bầu trời, tự nhủ hình như đâu có gì dị thường đâu nhỉ.
"Ngươi không nghe thấy sao?"
"Nghe cái gì?"
"Hình như là có tiếng trống."
Sở Hàng nói như vậy xong bỗng nhiên ý thức được cái gì, nghiêng người quay đầu nhìn vào trong y quán.
"Tiếng trống gì, đâu có gì đâu nha."
Thị vệ vừa nói, mà trong tầm mắt của Sở Hàng, chỉ thấy Dịch Thư Nguyên đang từ từ hạ cánh ống tay áo vừa mới vén lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía y.
"Trăm họ Đăng Châu thậm chí là mọi người ở khắp nơi trong Lĩnh Đông đều truyền tai nhau, thiên tai lần này là do yêu rồng quấy phá mà thành, lại có thần quan trên Thiên Giới bắt được yêu nghiệt, Dịch mỗ đang cố suy nghĩ xem nên viết việc có liên quan đến lũ lụt Lĩnh Đông này vào sách như thế nào đây."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền nở nụ cười nhẹ.
"Lời vừa rồi của Sở công tử ngược lại đã nhắc nhở Dịch mỗ, nếu như Thiên Giới muốn xử quyết yêu long, nhất định sẽ nổi lên từng tận trống rung trời, đúng là nên ghi vào trong sách."
Sở Hàng chậm rãi trừng to mắt, lời này của Dịch tiên sinh có ý gì chứ, chẳng lẽ muốn nói rằng Thiên Giới đang muốn xử quyết yêu long?
Giờ phút này giọng nói của Hôi Miễn cũng truyền vào trong tai Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, vì sao chúng ta không lên trên đó xem chút?"
"Ta không đi, tự nhiên có lý do."
Miệng của Dịch Thư Nguyên không cần mở cũng có giọng nói đáp lại Hôi Miễn, sau đó hắn đi về trước cửa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Sở Hàng cũng lần nữa nhìn ra xa xa chân trời.
"Nếu thật sự có thần xử quyết yêu long, hẳn là ở phía kia!"
Dịch Thư Nguyên vươn ngón tây chỉ về hướng Tây Nam, Sở Hàng và tên thị vệ kia cũng theo bản năng nhìn qua, ngay cả học đồ ở y quán cũng chạy đến nhìn lên trên trời.
Về phần chuyện xưa về yêu long có liên quan đến trận lũ lụt, hiện giờ trong dân gian đã truyền ra mấy phiên bản, bình thường tiểu học đồ cũng nghe Dịch Thư Nguyên nói một chút về việc đó, cũng cảm thấy rất có hứng thú.
"Tại sao lại là ở bên kia?"
Tiểu học đồ hỏi một câu, Dịch Thư Nguyên nhìn gã một cái.
"Khắp cả bầu trời chẳng có thứ gì chỉ có bên đó có mây, vậy ngươi nghỉ xem lý do là gì?"
Tiểu học đồ gãi gãi đầu.
"Nói cũng đúng."
Giờ này khắc này, bên ngoài vân đài kéo dài ở Thiên Giới, có thần quan nâng một cái bàn nhỏ tinh xảo trên tay, chậm rãi bước đi trên mây.
Nương theo thần quan vươn tay ra, trong bàn tay lập tức có một đạo ánh sáng bay thẳng tới đám mây, hóa thành một tòa đài cao to lớn.
Đài cao chiếu sáng rạng rỡ, trên đỉnh hai cột đá khổng lồ có một thanh ngang bằng đá chạm khắc hình rồng, trên đó có dòng chữ khắc nở rộ, là - Qua Long Đài!
"Đông đông đông đông đông đông đông."
Mấy vị thần tướng đạp trên mây cùng lúc gõ trống, tiếng trống chấn động truyền đi khắp các phương trời.
Hồng Úy sắc mặt tái nhợt bị thần quan áp chế đi đến đài cao, khi thấy ba chữ "Qua Long Đài" to tướng, cả người Hồng Úy co quắc mềm nhũn cả ra.
"Không ! không ! đừng giết ta ! đừng giết ta ! Thiên Đế tha mạng ! Thiên Đế tha mạng ! Long Quân ! Long Quân cứu ta ! phụ thân ! gia gia ! ".
Hồng Úy thê lương hô to, càng có ý đồ muốn thức tỉnh pháp lực của bản thân, nhưng mặc kệ gã vẩy thế nào cũng đều bị áp chế nhanh chóng đưa đến Qua Long Đài.
Hai gã thần quan đứng trên đám mây, chỉ đẩy Hồng Úy lên phía trước, người sau từ trên đám mây té xuống dưới, đợi đến khi chạm đất đã bị Qua Long Đài bắn ra từng đạo xiềng xích trói lại.
Ngay khoảnh khắc bị xiềng xích cuốn lấy, Hồng Úy lập tức cảm thấy một cỗ tê liệt đau đớn truyền khắp toàn thân.
Hồng Úy bị khóa trong xiềng xích không tự chủ được mà biến trở về long thể, một con giao long mấy sợi xiềng xích quấn quanh vùng vẫy đầy đau khổ ở trong Qua Long Đài.
Đột nhiên, có tiếng rồng ngâm tiếng truyền đến.
"Ngang ! ".
Toàn bộ thần quan xung quanh đều nhìn về phương xa, chỉ thấy có mấy con giao long đang bay đến trên không trung, cầm đầu là một lão giao, còn có thêm một con mẫu long chưa đến gần đã phát ra một tiếng kêu to đầy thê lương.
"Úy nhi ! Úy nhi! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận