Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 459: Cô trân Tàn Thiên (1)

Nghe Dịch A Bảo nói bá gia gia có mặc bảo, người bên ngoài vội vàng cầu y lấy ra nhìn xem.
"Dịch huynh, nếu như mà thật sự có, có thể lấy ra để ta đánh giá được hay không?"
"Đúng vậy A Bảo, cho bọn ta xem một chút đi!"
"Không cho chúng ta nhìn xem, làm sao biết ngươi có khoác lác hay không?"
A Bảo nhíu mày.
"Nhưng mà có chút phiền phức."
Nhất thời mấy người bị khơi gợi tò mò liên tục thúc giục khẩn cầu.
"Có phiền toái gì?"
"A Bảo, là ngươi nói tạo nghệ thư pháp của bá gia gia ngươi rất cao mà."
"Đúng vậy, ngươi đã câu lòng hiếu kỳ của chúng lên rồi, rõ ràng có mặc bảo nhưng lại không cho chúng ta nhìn, như thế là có ý gì hử?"
Hiện giờ trong lòng của A Bảo cũng có chút lúng túng và lo lắng không yên, vừa xong nói quá vẹn toàn rồi, thật ra lần cuối cùng y nhìn thấy chữ của bá gia gia cũng đã là mấy năm trước rồi.
Vạn nhất bằng hữu nhìn chữ xong lại cảm thấy chỉ có như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Chữ đúng là rất đẹp, nhưng vạn nhất không sánh bằng phu tử thì sao? Hơn nữa còn nhiễm một bãi mực, có chút không dám cầm ra.
"A Bảo, không phải là ngươi thật sự khoác lác đấy chứ, cho nên hiện giờ không dám cho chúng ta nhìn?"
Bị mấy người bằng hữu liên tục khẩn cầu, lại nghe thấy những lời kích này, A Bảo cắn răng một cái vẫn là gật đầu.
"Được! Nhìn thì nhìn, các ngươi chờ ở đây, ta đi lấy tới!"
"Vậy thì tốt quá!"
"Đi nhanh về nhanh đấy!"
"Đợi đấy!"
A Bảo nói xong đứng dậy mở cửa thư phòng đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa ngăn cản gió lạnh ở bên ngoài.
Mấy người trong thư phòng lại nhao nhao nghị luận.
"Các ngươi nói xem có phải Dịch huynh đang khoác lác hay không?"
"Cái này, ta thấy không quá giống, nhưng mà tại sao y lại do dự?"
"Quả thật."
"Ài, chút nữa sẽ biết!"
"Nhưng các ngươi đã từng nghe qua thư pháp họ Dịch bao giờ chưa?"
"Hơn nữa vẫn là còn sống."
"Giống như…Chưa từng nghe qua đi."
Bên kia, A Bảo đã từ thư phòng ra, xuyên qua sân đến một bên sương phòng khác, lúc này tiền viện vẫn còn uống rượu nói chuyện phiếm, phụ thân cũng chưa có trở về phòng.
A Bảo đẩy cửa phòng của phụ mẫu, không cần đốt đèn cũng có thể tìm tới rương hòm cổ xưa đặt trong nơi hẻo lánh của gian phòng, đó là rương chứa đồ lúc hủy đi khu nhà cũ lưu lại, bên trong chứa một ít vật của thái gia gia cùng bá gia gia lưu lại.
Nói thật đồ vật bên trong cái rương này, Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An hai đời người cơ bản cũng sẽ không động đến, đã sớm nói là để lại cho A Bảo.
Cho nên A Bảo cũng không thấy việc mình lấy ra xem một chút có gì không thích hợp, y mở rương đồ ra, trực tiếp lấy một hộp gỗ nước sơn hồng cổ xưa, tiếp đó bước nhanh trở về thư phòng.
Trong thư phòng mọi người đang nói chuyện, đột nhiên thấy cửa bị mở ra, A Bảo ôm hộp gỗ sơn hồng trở về, tất cả lập tức đều cùng nhau tiến lên.
"Lấy ra rồi hả?"
"Ở bên trong sao?"
"Đương nhiên là ở bên trong rồi, tránh ra một chút!"
A Bảo nói xong đi đến trước thư án, đặt hộp gỗ lên, một đám người nhìn chằm chằm vào cái hộp.
Cái hộp màu đỏ sậm, nước sơn trước mặt cũng đã phai đi không ít, nhưng nơi mất nước sơn cũng đều loang lổ rồi, nhìn qua có chút lâu năm.
Hơn nữa thấy bộ dáng của A Bảo hết sức trịnh trọng, dù là mấy người bên cạnh có chút cà lơ phất phơ cũng nghiêm túc lại, rất giống như đối mặt với khảo hạch của phu tử.
A Bảo đẩy khóa ra, cẩn thận mở hộp gỗ, bên trong chính là hai chiếc bút xưa cũ, một cái nghiên mực tàn phá, còn có một trang giấy được cuốn lại, rõ ràng có dấu vết mực đen.
A Bảo cẩn thận lấy cuộn giấy ra, tiếp đó đặt ở trên thư án chậm rãi mở ra, tuy mặt giấy bị mực nước ngấm hơn phân nửa, nhưng vẫn có thể thấy được văn tự thực sự triển lộ trước mắt mọi người.
Chỉ là thấy này một thiên văn chương, bao gồm cả A Bảo ở bên trong, rất nhanh tâm thần của tất cả mọi người đều bị văn tự thu hút.
Mây bay nhẹ lay động, linh khí bức người, móc câu thiết hoa ngân quang, động như du long.
Tư cách học sinh của Nguyệt Châu thư viện, bọn họ cũng coi như đã xem qua không ít tác phẩm danh gia, rất nhiều phu tử trong nội viện cũng ưa thích thư pháp, thậm chí yêu cầu học trò vẽ một chút bảng chữ mẫu, cho nên bọn họ dĩ nhiên có năng lực giám định và thưởng thức nhất định đối với thư pháp.
Nhưng chữ lại trước mắt mang cho người một loại chấn động đặc thù, cho dù Dịch A Bảo đã từng nhìn thấy rất nhiều lần cũng không khỏi cảm thấy chấn động, mỗi một lần nhìn thấy chữ của bá gia gia, đều thấy có chỗ khác biệt cùng lần trước đó, mỗi một lần đều bị kinh diễm!
"Đây, đây là chữ của bá gia gia Dịch huynh?"
"Ta…sao ta lại cảm thấy chữ này, so với bút tích thực của thư cuồng Yến Thấm còn tốt hơn nữa, là ảo giác của ta sao."
"Chỉ sợ không chỉ ngươi có cảm giác đó."
"Tuyệt đỉnh, tuyệt đỉnh!"
"Nhưng mà thật đáng tiếc, tại sao lại để đổ mực vào đây chứ!"
"Trời ơi, thật là đau đớn mà!"
A Bảo còn không nói gì, mấy người bên cạnh đã không ngừng đấm ngực giậm chân.
"Thật muốn nhìn hết toàn bộ!"
"Mặc bảo tuyệt như thế, lại không thể thấy toàn cảnh, ài!"
"Ài, tại sao lại bị đổ lên nhiều mực như vậy thế?"
A Bảo cũng mới hoàn hồn từ trong rung động, y rất hài lòng đối với phản ứng của mấy người bằng hữu, nghe thấy câu hỏi không khỏi nhớ về ngày đó.
"Năm đó ta còn nhỏ, lúc bá gia gia viết chữ trong nhà, đã sắp viết xong rồi, chân bàn bị đứt, đồ trên bàn rơi xuống dưới, thế là bị đổ mực lên trên chữ."
Mấy người vây quanh nhìn lại trang giấy, tiếc hận cùng khát vọng cũng tràn ngập trong lời nói.
"Dịch huynh, bá gia gia của ngươi ở đâu?"
"Đúng vậy, bá gia gia của ngươi đi đâu rồi, khi nào thì trở về?"
"Khi nào trở lại có thể cầu cho ta một tờ mặc bảo được không?"
"Ta cũng muốn!"
"Ta nữa!"
"Dịch huynh, nhà ta có một tiểu muội, chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng ngày thường đã như hoa như ngọc, tương lai…"
A Bảo đau cả đầu, vội vàng khoát tay.
"Đừng đừng đừng đừng, đừng nói nữa! Sao ta có thể làm chủ được bá gia gia chứ, lại nói, ngài ấy đã rất nhiều năm không về rồi."
"Vậy lần gần đây nhất bá gia gia ngươi đi ra ngoài trở lại, là bao lâu?"
Có người hỏi như vậy, cũng khiến cho A Bảo nhất thời im bặt, một hồi lâu mới kiên trì trả lời.
"Giống như…Là vài thập niên đi."
"Hả?"
"Cái gì cơ?"
"Vài thập niên?"
Người bên ngoài hoài nghi mình nghe lầm, nhưng A Bảo lại lộ ra vẻ mặt cười khổ, đây đúng là sự thật.
Thấy bộ dạng của A Bảo như vậy, mấy người bằng hữu cũng có chút cụt hứng, nhưng vẫn còn ôm hy vọng.
"Dịch huynh, ngươi nói thật đi, bá gia gia của ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đúng, là thần thánh phương nào?"
"Chỉ bằng chữ này, nếu Yến Thấm còn sống mà thấy được, tuyệt đối không có khả năng dám cuồng vọng nói thư pháp Đại Dong 300 năm chỉ một mình gã độc tôn!"
"Tuy có chút ít khoa trương, nhưng ta nghĩ rằng Trương huynh nói đúng!"
"Đồng ý!"
"Tán thành!"
"Ặc, A Bảo, ngươi nói cho chúng ta biết đê, chúng ta có quan hệ gì chứ, bọn ta tuyệt sẽ không nói lung tung ra ngoài!"
"Đúng vậy, nói cho chúng ta biết đi mà!"
Thấy bá gia gia được mọi người tán đồng như thế, A Bảo vừa cao hứng lại tự hào, trên mặt cũng hiện ra vài phần đắc ý.
"Bá gia gia ngược lại cũng không nói rằng không cho phép ta nói cho người khác biết, gia gia ta nguyên danh gọi là Dịch Hàn Lâm, về sau mới đổi tên, mà bá gia gia của ta vẫn luôn gọi là Dịch Thư Nguyên!"
"Dịch Thư Nguyên?"
Vừa nghe hai cái tên "Hàn Lâm" và "Thư Nguyên", mấy người lập tức hiểu rõ là hai chữ nào.
"Ừm, chủ bộ đại nhân đã cho ta xem qua một bài thơ trang hoàng, cũng là được bá gia gia ta viết, cho nên ta biết rõ ngoại trừ tên riêng, bá gia gia còn có một danh hào gọi là Dịch Đạo Tử!"
Người bên ngoài khẽ gật đầu, lấy "Đạo" làm hiệu, là tự xưng kỹ năng gần như đạo rồi, nhưng người ta quả thật có tiền vốn để tự ngạo.
Nhưng bọn họ vơ vét hết thảy ký ức cũng không nghĩ tới sự tình nào có liên quan tới hai cái tên này, chỉ có thể nói hẳn là ẩn sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận