Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 420: Loại hoàn cảnh này, kiểu gì cũng phải phát sinh cái gì đó (2)

Đại khái khoảng vài khắc chuông sau, chính như cảm giác trong lòng Dịch Thư Nguyên, bên khu rừng cây cối thưa thớt trước mặt xuất hiện một tòa nhà hoang vắng.
Tòa nhà hoang vắng đó rõ ràng còn có tường đất bao lại, một nửa đứng thẳng một nửa sụp đổ, mấy gian phòng nối thành một mảnh ngược lại phần lớn coi như là nguyên vẹn, cũng không biết có dột hay không.
Trước phòng còn có một khối thẻ bài, Dịch Thư Nguyên thấp giọng đọc ra.
"Dịch trạm Thạch Lâm, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi!"
"Vậy ta sẽ đi dạo xung quanh!"
Hôi Miễn nói xong câu đó cũng đã nhảy từ đầu vai Dịch Thư Nguyên ra ngoài.
Đợi khi Hôi Miễn trở lại, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh đã dọn dẹp sạch sẽ một nơi tương đối nơi hẻo trong phòng, hơn nữa trong phòng vốn đã có một ít củi lửa.
Sau khi xếp đặt củi khô, ý niệm trong đầu Dịch Thư Nguyên khẽ động, một đám lửa xuất hiện trên củi, chiếu sáng căn phòng hơi có vẻ lờ mờ, cũng mang tới một chút ấm áp cho Thạch Sinh.
Hôi Miễn chạy tới bên cạnh Thạch Sinh, dùng móng vuốt sờ mó bộ lông, lấy ra một cành quả hồng, quả cũng không lớn, nhưng lại đỏ au nhìn vô cùng mê người.
"Nè, quả hồng ngoài hoang dã, ta đã nếm thử, rất ngọt!"
"Cảm ơn Hôi tiền bối!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Sinh lộ ra vui mừng, bắt lấy nhánh cây, nhưng sau khi suy nghĩ lại lấy ra đưa cho Dịch Thư Nguyên.
"Mời sư phụ dùng!"
Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, hái lấy hai quả, sau đó đưa cành cây qua.
"Tốt rồi, ngươi ăn đi."
"Vâng!"
Thạch Sinh vui vẻ ngồi xuống, cầm lấy một quả hồng nhỏ ngậm vào trong miệng cắn, mùi vị trong miệng để cho một đôi mắt cũng híp lên, quả hồng tuy nhỏ, còn dính đầy sương sớm, nhưng lại rất ngọt.
Tuy rằng trời lạnh nhưng Thạch Sinh dẫu sao đã dựng linh khí trong người, không đến mức thật sự bị đông lạnh tới mức không chịu được, nếu như trình độ thật sự khoa trương, chỉ sợ là Linh Hà Vũ Y cũng sẽ tự động hộ chủ.
Bây giờ vừa ăn ngon, lại sưởi ấm, Thạch Sinh thoáng cái đã vui vẻ trở lại.
"Sư phụ, khi nào chúng ta lại tới long cung, cưỡi cá lớn vui hơn cưỡi ngựa nhiều!"
"Trong thời gian ngắn sẽ không đi, có lẽ chờ tới khi ngươi có khả năng tự mình đi thôi."
Dịch Thư Nguyên vừa nói, vừa dùng nhánh cây đẩy củi lửa, đưa thêm... một đoạn củi đi vào, khiến cho ngọn lửa vững chắc hơn.
Quả hồng đã ăn xong, vốn cũng đã rất mệt, Thạch Sinh cảm thấy buồn ngủ, dựa vào Dịch Thư Nguyên gật gà gật gù, dần dần đã ngủ mất rồi, một giấc là ngủ đến đêm.
"Vù vù."
Ngoài ván cửa hở là gió lạnh gào thét, nhiệt độ thấp hơn so với ban ngày không ít, bên trong dịch trạm hoang mơ hồ lộ ra ánh lửa, hôm nay bầu trời không sao không trăng, trong loại trời đêm thế này, dịch trạm cũng coi như dễ làm người khác chú ý.
Dịch Thư Nguyên nướng ba cái bánh bao, Hôi Miễn thì ở bên cạnh nhìn chằm chằm chờ đợi.
Lúc này Dịch Thư Nguyên không khỏi nghĩ tới thời điểm mình mới vừa tới cái thế giới này, cũng là ở trong một cái dịch trạm bỏ hoang, chẳng những gặp được một đám người giang hồ cùng hung cực ác, còn có một con tuyết mãng đã thành tinh.
Lúc màn thầu bắt đầu xuất hiện mùi cháy, tầm nhìn của Hôi Miễn rời khỏi bánh bao, nhìn về phía cửa ra vào.
Mà Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi nở một nụ cười.
"Trong đêm thế này, lại là trong nhà hoang, theo như bên trong những câu chuyện xưa yêu ma quỷ quái mà nói, quả thật rất dễ gặp gỡ chút việc gì đó."
"Tiên sinh, âm sát khí thật nặng nề."
"Ừ."
Cũng không lâu lắm, có tiếng bước chân, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe dần tiếp cận, ngoài dịch trạm hiển nhiên đã đến không ít người.
Lúc này bên ngoài dịch trạm có một chiếc xe ngựa nào đó cùng một cỗ xe trâu lớn ngừng lại, xe ngựa tương đối bình thường, nhưng trên bản xa xe trâu kéo lại buộc một cái quan tài.
Ngoại trừ chiếc xe hai bánh ra, còn có cả mấy con ngựa, cùng với đông đảo người cưỡi ngựa.
"Trong căn nhà này có người!"
Một người nói qua rồi từ ngựa nhảy xuống, có người khác nói.
"Người đi trên đường tới đây nghỉ dừng chân cũng rất bình thường, đi, qua đó nhìn xem."
Nói xong hai người liền đi tới phía cánh cửa tàn phá lộ ra ánh lửa, thò tay đẩy, bên trong quả nhiên có cái gì chống đỡ.
"Phanh phanh phanh phanh phanh phanh."
"Bằng hữu bên trong, trước sau không có chỗ tránh mưa gió, cái dịch trạm cũ này người qua đường đều có thể dùng, có thể thuận tiện cho chúng ta ở cùng với được không?"
Thạch Sinh dựa vào Dịch Thư Nguyên ngủ bị tiếng đập cửa đánh thức, nhìn về phía sư phụ bên người.
"Sư phụ?"
"Không sao, sư phụ đi mở cửa."
Nói xong Dịch Thư Nguyên liền đứng lên.
"Đến đây đến đây!"
Dịch Thư Nguyên đi qua dịch chuyển mấy tảng đá rời khỏi, khúc gỗ chống cửa lập tức đổ ngược về sau.
"Vù vù."
Ngoài cửa cuồng phong gào thét, thoáng cái vang lên tiếng "Két.." thổi cánh cửa mở toang.
Dịch Thư Nguyên thò đầu nhìn ra ngoài, ồ, còn thật không ít người, xuống ngựa cùng xuống xe tổng cộng có hơn mười mấy người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận