Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 454: Dùng võ luận đạo (2)

"Không bằng để ta tới đánh một trận thật vui vẻ cùng với đại sư như thế nào?"
Khi câu này truyền ra cảm giác đã ở ngay gần.
Bao gồm Đoạn Tự Liệt cùng với Vô Pháp hòa thương, tất cả mọi người bên trong chùa đều nhìn tới phía lối vào, chẳng biết từ lúc nào, nơi đó bỗng xuất hiện một thân ảnh.
Có lẽ do bọn họ đều bị trận quyết đấu thu hút, hoặc là có binh sĩ lơ là trách nhiệm, cho đến thời điểm này vậy mà không có ai phát hiện, không ai thông báo.
Người đó mặc một thân vân văn bào, đầu buộc vải lam, hai mắt có thần lại hơi tang thương, nhìn bất lão, nhưng trong mạnh mẽ lại khó phân biệt tuổi tác, đi vào đại doanh trong chùa lại không hề xuất hiện gợn sóng.
"Long tiền bối ! ".
Đoạn Tự Liệt phát ra giọng nói kích động không thể tin, cũng để cho rất nhiều người xung quanh biết được thân phận người đến!
Dịch Thư Nguyên lấy Long Phi Dương biến tiến vào trong chùa, chí khí võ đạo trong lồng ngực kích động tựa như sóng biển, hắn thấy Vô Pháp hòa thượng cũng đồng dạng mừng rỡ không thôi, đồng thời còn sinh ra một cỗ hào hùng.
Dịch Thư Nguyên đi đến trong nội viện, đầu tiên là nhẹ gật đầu về phía Đoạn Tự Liệt, sau đó trong mắt chỉ còn lại hòa thượng cầm thiết phật châu trong tay, sau đó chắp tay thi lễ một cái.
"Chọn ngày không bằng được ngày, gặp lại không bằng gặp tình cờ, kẻ hèn Long Phi Dương, hôm nay đặc biệt tới tặng cho đại sư thất bại!"
Giọng nói bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt, dường như những câu nói ra chính là sự thật, đồng dạng vẫn có nghe ra một loại tự phụ cùng ngạo khí cực đoan!
Trong mắt Vô Pháp hòa thượng dấy lên ngọn lửa võ đạo cực thịnh, giọng nói bình tĩnh xuất hiện cảm khái cùng vô hạn chờ mong.
"Ngã phật từ bi, Đại Dong thật sự là nơi ngọa hổ tàng long, tạ tiền bối nguyện ý hiện thân chỉ giáo!"
Không hề nghi ngờ, người tới là võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Mà chắc chắn so với bản thân hòa thượng, khẳng định đối phương đã sớm tiến tới cảnh giới Tiên Thiên từ lâu, gọi một tiếng "Tiền bối" không có gì đáng trách.
"Ngươi đã tổn hao một chút chân khí, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta định trong 30 chiêu phân thắng bại đi!"
Giọng của Dịch Thư Nguyên vẫn bình tĩnh như trước, nhưng chiến ý đã tràn ngập, có thể phân cao thấp cùng với cao thủ Tiên Thiên, không phải là việc rất sảng khoái sao!
"Mời tiền bối chọn binh khí!"
Hòa thượng cũng không nói nhảm, khí thế trong tích tắc đã biến đổi, từ Phật Đà từ bi hóa thành Kim Cang trợn mắt, trong lúc nhất thời đằng đằng sát khí!
Đoạn Tự Liệt giật mình, nhanh chóng chạy về phía biên giới đại viện, võ quan xung quanh cũng nhao nhao lui về phía sau.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Chỉ cần tay không là được, đại sư không cần băn khoăn."
Hòa thượng mỉm cười gật đầu, không hề cảm thấy đối phương đang vũ nhục mình, giờ khắc này chân khí toàn thân của y đã giống như đang sôi trào.
"Bành ! ".
Phiến đá xanh bên dưới trực tiếp bị đạp nứt, hòa thượng không hề có dấu hiệu gì bỗng nhiên ra tay, công tới ngay sát kế bên Dịch Thư Nguyên, phật châu trong tay mang theo tiếng gào thét, song chưởng càng giống như tàn ảnh.
Dịch Thư Nguyên quét ống tay áo qua, lấy ống tay áo tiếp được phật châu rồi cuốn lại, lập tức quấn lấy phật châu, sau đó tay trái nghênh đón.
Song phương giao thủ không ngừng chớp động thân pháp, thân hình tựa như di hình đổi vị, dịch chuyển khắp nơi bên trong viện, nhưng phật châu cùng với ống tay áo thủy chung dây dưa cùng một chỗ, một người tay trái một người tay phải cấp tốc giao thoa.
Người ngoài nhìn thấy nhức mắt đầu đau cũng không nguyện bỏ qua bất kỳ một khắc nào, cảm giác tựa như hai người đánh cho khó phân thắng bại.
"Ai chiếm thượng phong?"
"Không biết, Long đại hiệp sẽ không thua đi?"
"Đoàn tướng quân, ngươi thấy thế nào?"
Trâu Giới cũng nhịn không được hỏi thăm, võ công của bọn họ cùng hai người so đấu chênh lệch quá lớn, có lẽ cũng chỉ có Đoạn Tự Liệt mới có thể thấy rõ ràng.
Đoạn Tự Liệt khẽ lắc đầu.
"Chỉ có Vô Pháp đại sư đang tấn công, dường như Long tiền bối còn chưa ra tay nữa."
Đây còn chưa ra tay?
So với Đoạn Tự Liệt, hòa thượng đương nhiên cũng hiểu rõ tình huống, y vận đủ Tiên Thiên chân khí, lấy chưởng đâm thẳng chính giữa Dịch Thư Nguyên, nhưng cũng thấy ống tay áo bay tới, khí kình lập tức bùng nổ biến chưởng thành quyền, linh khí xung quanh cũng bị làm cho dẫn động.
"Ầm ! ".
Một quyền khí kình dấy lên một trận sóng khí vô hình, khiến cho cành khô lá rụng cùng với bụi đất xung quanh tung bay.
Song phương giao thủ ngắn ngủi tách ra, nhưng hòa thượng lại lập tức phóng tới Dịch Thư Nguyên, người sau nhẹ nhàng nhảy lên giống như một mảnh lông hồng phiêu đãng không có sức nặng.
Không sử dụng bất luận tiên pháp nào, một hơi Tiên Thiên chân khí nhấc tới, Dịch Thư Nguyên bồng bềnh như tiên, hai chân thủy chung không rơi xuống đất.
"Tiên Thiên chân khí uy thế vô song, càng làm cho người ngộ võ đạo có đủ loại tinh diệu, vậy ảo diệu của võ đạo là ở chiêu thức? Ở uy? Ở thế? Hay là ở tâm?"
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên vẫn còn có dư lực mở miệng nói chuyện, hơn nữa ngữ khí vẫn bình tĩnh không có sóng như cũ.
Dưới chân Vô Pháp hòa thượng hóa thành tàn ảnh, quyền chưởng như gai nhọn lại thủy chung không tiếp cận được Dịch Thư Nguyên, ngược lại tựa như chính quyền kình của mình đang phụ giúp đối phương nhẹ nhàng bay về phía sau.
Mặc dù loại trạng thái kỳ dị đó không thể dao động song phương so đấu, nhưng lại khiến người quan sát cuộc chiến phải nghẹn họng trân trối!
"Có lẽ đều có, cũng có lẽ còn chưa đủ!"
Trên bầu trời bất tri bất giác xuất hiện tuyết rơi, bông tuyết bay xuống, mọi người dường như có thể mơ hồ nhìn ra một chút manh mối.
Tuyết xoay sở tán dật ở giữa hai người, hình thành từng đạo quỹ tích khí kình, mà Long đại hiệp phảng phất thủy chung đạp trên một đạo gợn sóng.
"Vẫn còn thiên thời, còn địa lợi, còn nhân hòa, còn vận số ở giữa thiên địa!"
"Bành ! ".
Hòa thượng bộc phát chân khí, hóa quyền thành đâm, trong chốc lát vậy mà tăng tốc lao về phía trước, càng là đã phá vỡ hộ tráo do khí kình hình thành của chính mình, chốc lát tiếp cận Dịch Thư Nguyên.
Tay song phương tay lại một lần nữa tiếp xúc, trong chốc lát quyền chưởng giao thủ mấy lần, nhưng ở trong cảm giác của hòa thượng, sau lần đầu tiên có cảm giác tiếp xúc thực thể, mấy lần phía sau căn bản không chạm được tới người.
Sau một khắc cánh tay mát lạnh, phảng phất giống như bị con rắn dạo chơi qua, ngực đã bị trúng một chưởng.
Một chưởng hạ xuống, bông tuyết trên bầu trời trong chốc lát bị đánh tan.
"Ầm ! ".
Thân hình hòa thượng giống như con tôm, cả người cong bay ra phía ngoài, nhưng thân hình của Dịch Thư Nguyên giống như quỷ mị, vậy mà theo sát ngay sau.
Chỉ là giờ khắc này, trong mắt hòa thượng bỗng lóe lên tinh quang, rốt cuộc đã chủ động tấn công rồi!
Cùng thời khắc đó, hai tay hòa thượng mạnh mẽ phát lực, phật châu trong lòng bàn tay nổ tung, từng khỏa thiết phật châu hóa thành vô số đạo mảnh vụn đoạt mệnh, hóa thành một mảnh phía trước.
"Vèo" "Vèo" "Vèo" "Vèo" "Vèo".
Nhưng hiển nhiên loại chiêu thức đó không làm gì được Dịch Thư Nguyên, hòa thượng cũng rõ ràng điểm đó, cho nên đây chỉ vì chặn đường.
Sau khi ra hư chiêu, hai chân hòa thượng đạp địa, mang theo dấu vết cày mặt đất mượn lực, lần nữa lao về phía trước, hai tay hiện lên góc đỉnh, một quyền kích bụng, một quyền đánh tới mặt.
Chỉ là thân hình của Dịch Thư Nguyên xoay tròn, vậy mà giống như một con cá bơi qua từng đạo thiết phật châu bay sát hai tay mà qua, chỉ giơ tay lên đón đỡ khuỷu tay đánh tới sau, tiện mượn lực lui thân.
Trong cảm giác của hòa thượng, dường như đối phương kéo lấy gió tuyết dạo chơi về một bên, hoặc là nói một cách càng xác thực hơn, như là hóa thành nhất thể cùng gió tuyết, bị khí kình cùng quyền cước của y đẩy về một bên.
"Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm".
Giờ khắc này, trên mặt đất cùng một chút chỗ chân tường xung quanh bị thiết phật châu đánh tới, giống như trúng phải đạn pháo, một mảnh tiếng vang rung trời, người đang xem cuộc chiến tức thì bị sợ tới mức nhao nhao chạy thục mạng.
"Võ công đến phía trên cảnh giới Tiên Thiên, đã không còn chỉ là chiêu thức quyền cước, động có thể như bôn lôi, cũng như gió mây, khai bia liệt thạch chưa hẳn mạnh, niêm hoa phá trận mới là đạo."
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên tựa như xuất hiện ngay ở bên tai, Vô Pháp hòa thượng vài lần quay người lại vậy mà không thể hoàn toàn thấy rõ đối phương, thân pháp ngay cả y cũng không theo kịp, phảng phất giống như xung quanh đều là tàn ảnh.
"Uống ! ".
Thân hình hòa thượng hóa thành mơ hồ, nếu như đã không thấy rõ, vậy thì dựa vào cảm giác.
Trong chốc lát, song phương lần nữa kịch liệt giao thủ, lần này hiển nhiên càng thêm dùng sức, phiến đá xanh dưới chân không có một khối hoàn hảo, cát bay đá chạy như tiếng sấm.
"Lấy chân khí dắt thế, phá người võ đạo bại toàn bộ cao thủ, coi như là yêu ma quỷ quái, cũng có thể trảm!"
Trong lúc nói, Long Phi Dương trước mắt hòa thượng dường như trở lên rõ ràng, hòa thượng cũng dồn hết toàn thân chân khí, một tay duy trì phật lễ trước ngực trong chớp mắt ngưng chưởng mà ra!
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đang thật sự dần trở nên rõ ràng ở trước mặt hòa thượng, không tránh không né, một chưởng nghênh đón.
"Chiêu thứ 30!"
"Phanh ! ".
Nháy mắt song chưởng chạm nhau, bên trong nội viện bỗng truyền ra một tiếng sấm rền vang.
Sau một khắc, gió tuyết mang theo bụi đất đá vụn cuốn đầy trời.
"Ầm ! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận