Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 399: Sau này còn gặp lại (1)

Ông cụ đã thành quỷ hồn hiển nhiên cũng hơi kinh ngạc, giờ phút này chẳng những có thể chạm vào tay hài tử, càng có thể cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ bé trên cánh tay mình.
"Gia gia?"
Đỗ Tiểu Lâm gọi lên một tiếng, Chu lão hán cũng là vui đến phát khóc.
"Ơi! Ơi! Gia gia rốt cuộc lại gặp được ngươi rồi, làm sao lại gầy đi nhiều hơn so với trong mộng quá vậy. Đến, không nên quỳ nữa, trên mặt đất lạnh."
Lão nhân cẩn thận nâng Đỗ Tiểu Lâm dậy, thò tay nhẹ nhàng sờ lên mặt hài tử, nhìn bộ dạng gầy gò của nàng, trong lòng thương xót không nói ra được.
Năm đó lúc hài tử một tuổi, lão nhân đã nghĩ hết biện pháp đi đến Lưu Châu một chuyến, từ đó về sau liền chưa từng thấy qua Đỗ Tiểu Lâm nữa.
"Trước kia con không gầy đâu, vừa xong mới gặp phải người xấu bắt đi bỏ đói. Gia gia, sao tay của người còn lạnh hơn cả trên mặt đất vậy!"
Đỗ Tiểu Lâm có cái gì nói cái đó, nhưng lão nhân lại không nỡ bỏ buông tay.
"Phụ thân?" "Phụ thân."
Phu phụ Chu Thế An cũng cẩn thận kêu lên một tiếng, lão nhân quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhẹ gật đầu không nói gì.
Chỉ là lần quay đầu này, lão nhân cũng đột nhiên lưu ý đến Vương Vân Xuân, vừa nãy bởi vì nhìn thấy tôn nữ quá mức kích động, thế mà không có để ý đến ân nhân.
Giờ khắc này, lão nhân lập tức quay người đối mặt với Vương Vân Xuân sau đó quỳ xuống.
"Ân công, đa tạ ân công, đa tạ ân công đã cứu tôn nữ của ta, đa tạ ân công, đa tạ ân công."
"Không được không được!"
Vương Vân Xuân muốn đi tới đỡ, nhưng vừa đưa tay chạm tới lão nhân lại trực tiếp xuyên thấu mà qua, chỉ có thể đứng đó nhìn người sau không ngừng dập đầu lễ bái đối với mặt đất.
"Ài không được, Dịch tiên sinh, ngài nhanh để cho lão đứng lên đi, Tiểu Lâm, ngươi tới đỡ gia gia của ngươi một chút!"
Vương Vân Xuân vừa nghiêng người tránh đi, vừa xin giúp đỡ, chẳng qua bây giờ gã cũng không nhìn thấy đám người Dịch Thư Nguyên đang đứng ở chỗ nào, cũng không thấy bọn họ xuất hiện, vẫn là Đỗ Tiểu Lâm chạy tới đỡ quỷ hồn của ông cụ.
"Gia gia, gia gia, đừng dập đầu."
"Phải dập đầu, phải dập đầu, ngoan, tới đây cùng dập đầu với gia gia!"
Đỗ Tiểu Lâm không nâng gia gia dậy được, ngược lại cả mình cũng biến thành cùng nhau dập đầu.
Cái này để cho Vương Vân Xuân lúng túng không thôi, chỉ có thể kiên trì chịu.
Bên phía Dịch Thư Nguyên, Thạch Sinh lặng lẽ đi tới bên cạnh ôm lấy hắn, tiểu tử này hiển nhiên là đang lau nước mắt.
"Sư phụ, ta cũng chưa thấy qua gia gia của ta nữa. Sư đệ, ngươi có tôn tử tôn nữ không?"
Vấn đề này như đâm vào tim vậy, Tề Trọng Bân cũng mang theo một chút nhớ lại, nhưng chỉ lắc đầu không lên tiếng trả lời.
!
Bên kia, sau khi dập đầu mấy cái xong, Chu lão hán cùng Đỗ Tiểu Lâm cuối cùng cũng đứng dậy.
Nhưng mà lúc này lại có một trận gió lạnh thổi tới.
"Vù vù ô. Vù vù ô."
Trong gió lạnh, có hai người bộ dạng quan sai cùng lúc xuất hiện, chỉ là phong cách quần áo hơi có vẻ cổ xưa, mũ cũng cao hơn lớn hơn một chút so với quan phủ hiện tại, chính là âm sai nơi đây.
Rất hiển nhiên, Chu lão hán có thể ở chờ trong phần mồ mả như vậy, cũng là do âm sai mở một mặt lưới.
Việc này khiến cho Dịch Thư Nguyên không khỏi nghĩ tới một màn giải oan cho Hà Hân lúc trước kia, âm sai rõ ràng đã phát hiện ra Hà Hân, nhưng lại không hề có lập tức ra tay đuổi bắt, mà lựa chọn đi theo quan sát.
Hai gã âm sai này vừa xuất hiện liền hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu lão hán, chỉ liếc một cái liền hiểu rõ là tình huống như thế nào, dẫu sao bọn họ cũng đã biết rõ sự tình của Chu lão hán.
"Không ngờ thật sự đã tìm được?"
"Ta còn cho rằng sẽ không nhận được kết quả mà chết nữa!"
"Vương Vân Xuân cũng đúng là một người tài!"
"Không tệ!"
Hai gã âm sai hiển nhiên cũng không phát hiện sự tồn tại của đám người Dịch Thư Nguyên, dẫu sao đạo hạnh chênh lệch quá xa, giờ phút này bọn họ chỉ là đi tới bên cạnh phần mộ.
"Chu Đạt, chúng ta đã để cho ngươi giải quyết xong tâm nguyện, không lại lưu luyến trên dương kiếp, bây giờ thì đi theo cùng chúng ta thôi!"
Tiếng nói mới hạ xuống, âm sai đã đến trước mặt ông cụ, một trái một phải coi chừng lão.
Vào lúc gặp quỷ hồn có chấp niệm rất sâu, có thể chấp nhận cho bọn họ một tâm nguyện, nhưng sau khi chấm dứt tâm nguyện, cũng là thời khắc dễ dàng xuất hiện tham niệm lưu luyến.
"Vâng, đa tạ hai vị sai gia đã khoan dung, ông cụ ta đã mãn nguyện rồi."
Vương Vân Xuân nghe vậy cũng lập tức hiểu ra, có âm sai đến, chỉ là nhìn xung quanh lại không thấy cái gì.
Nhưng mà sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả thần tiên và yêu quái đều thấy không ít, Vương Vân Xuân vẫn là tương đối bình tĩnh, ngược lại là phu phụ Chu Thế An có chút bất an.
Hai gã âm sai đã nhận ra không bình thường, phản ứng của Vương Vân Xuân cùng với phu phụ Chu Thế An rõ ràng là đã nghe được câu nói vừa xong của quỷ hồn, lại nhìn tới phía tiểu cô nương kia, phát hiện đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi này vậy mà đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Gia gia, ngài muốn rời đi cùng bọn họ sao?"
Hai âm sai giật mình một cái, không khỏi liếc nhau.
"Trời sinh linh nhãn?"
"Cái này rất dễ dàng thu hút âm tà!"
Một tên âm sai trong đó chợt lắc đầu.
"Không đúng, khí âm tà ở bãi tha ma không tới gần thân thể của nàng, rõ ràng là có người đang che chở cho nàng!"
Hai tên âm sai nhìn xung quanh một chút, không phát hiện ra cái gì, nhưng nếu như cao nhân không muốn hiện thân, bọn họ cũng chỉ cần làm sự tình thuộc bổn phận của mình, sau đó trở về âm ti báo cáo thêm một chút là được.
Sau khi quấn câu hồn tác tới trên người ông cụ một cái, hai gã âm sai liền dẫn theo lão rời đi.
"Chu Đạt, nên đi thôi!"
"Gia gia, gia gia người đi đâu."
Thấy Đỗ Tiểu Lâm muốn đi qua, Vương Vân Xuân nhanh chóng thò tay ngăn nàng lại, giao cho phụ mẫu của nàng bên đó.
"Hài tử, bảo trọng, đừng để bị đói, Thế An, Thế An, chiếu cố tốt cho nó ! ".
Chu Thế An từ lúc bắt đầu vẫn có chút trầm mặc thoáng cái đứng lên.
"Phụ thân ! ngài đi đường cẩn thận ! cẩn thận. Hài nhi bất hiếu…"
Giọng nói của Chu Thế An dần yếu đi, vào lúc này, từng màn khi còn nhỏ bỗng nhiên được gã nhớ lại, tuy rằng xót xa, nhưng trong lòng thực sự ấm áp.
Gió lạnh rời đi rất nhanh, hai gã âm sai liếc mắt nhìn lại bãi tha ma, sau đó dẫn theo quỷ hồn ông cụ tan biến trong tầm mắt của Đỗ Tiểu Lâm.
Rõ ràng là từ khi có ký ức đến nay mới gặp mặt gia gia lần đầu tiên.
Rõ ràng vừa nãy cũng không có chảy nước mắt gì.
Nhưng mà giờ phút này Đỗ Tiểu Lâm nằm ở trong ngực mẫu thân, hốc mắt lại ẩm ướt, hơi thở cũng mang theo một loại nức nở, cũng siết thật chặt cây kim trâm trong tay không buông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận