Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 516: Còn phải xem ta! (2)

Tuy rằng Tư Tử Xương nói không phải hoàn toàn đúng, nhưng kết quả cũng không tính sai, dù sao nơi đây cũng là Thiên Ma hóa cảnh của Công Tôn Dần, cửa ải sau cùng tự nhiên phải dựa vào chính gã.
Ít nhất trên tâm cảnh và hành động, Công Tôn Dần cần phải dốc hết toàn lực!
Lũ lụt không thể nào một mực chảy lên chỗ cao, cho dù yêu vật có thể gây sóng gió, dưới tình huống bây giờ cũng không có dư lực nữa.
Người chạy nạn đã đến một chỗ chân núi, đang leo lên trên núi, lũ lụt kinh khủng trắng xoá phương xa khiến cho tất cả mọi người không hề còn ôm tâm lý may mắn trong lòng.
Từ xa xa nhìn lại, Vụ Trang gần như đã bị dìm ngập.
"Ô ngang ! ".
Một tiếng rống quái dị từ xa xa truyền đến, Trịnh Dĩnh đang dẫn người leo lên chỗ cao phản ứng đầu tiên, nhìn qua chỗ chân núi xa xa, hình như đất tuyết có chút mơ hồ, lúc định thần nhìn lại, lập tức cảm thấy giật mình.
Một thân ảnh màu trắng cực lớn đang bò sát rất nhanh, bởi vì phần bụng còn đang chảy máu, cho nên những nơi đi qua mặt tuyết đều bị nhiễm thành một con đường màu đỏ.
Xà yêu dẫn lũ? Vậy mà lại bỏ qua lũ chạy tới chỗ này?
Giờ phút này xà yêu đã rời khỏi phạm vi lũ lụt, cũng đại biểu cho nó tẩu thủy thất bại.
"Đó là cái gì?"
"Thứ trong đống tuyết dưới núi là cái gì vậy?"
"Là rắn !"
"Đại xà đến rồi, chạy mau! ".
Đám người thoáng cái trở lên hỗn loạn, mà bọn họ vừa loạn tốc độ ngược lại càng chậm, thậm chí còn có người xém chút bị xô lấn đẩy lăn xuống núi.
"Mọi người không nên gấp, không nên hoảng, không nên xô đẩy."
Lão trưởng trang lo lắng hô to, mà Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng đã đến bên cạnh Trịnh Dĩnh.
"Trịnh tỷ tỷ, sư phụ không có ở đây, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Hai người các ngươi dẫn người rời đi, ta đi đối phó nó!"
Thạch Sinh cũng không có chú ý, Hôi Miễn thoáng cái đã chạy từ quần áo của nó ra ngoài.
Người dân trăm họ nơi đây căn bản không thể trông cậy vào được, mặc dù Trịnh Dĩnh có tầm mắt biết vận số, nhưng bây giờ thân thể cũng chỉ là một người nữ lưu bình thường, có lẽ so với những nữ tử khác sẽ mạnh hơn không ít, nhưng cũng có hạn.
Tuy rằng Thạch Sinh đã đúc thành tiên cơ, càng cùng tiên sinh lĩnh ngộ biến hóa ảo diệu trong nơi đây, nhưng tố chất thân thể của nó cũng chỉ là một hài tử.
Hơn nữa nơi đây linh tính cao nhất chính là Trịnh Dĩnh và Thạch Sinh, nhìn điệu bộ của đại xà, cho dù tới ăn thịt người khẳng định cũng sẽ ăn hai bọn họ trước.
Hôi Miễn tự hỏi trong đầu, sau đó cảm thấy chỉ còn mình là có thể quần chiến cùng xà yêu, hơn nữa nó tự giác mặc dù mình không phải đệ tử của tiên sinh, nhưng thân là hộ pháp, đồng thời một mực được tiên sinh chỉ điểm tu hành, không muốn làm một kẻ vô tích sự.
Ta làm được, ta làm được, ta am hiểu nhất là đối phó với rắn, ta làm được!
"Hôi tiền bối ngươi cẩn thận đấy! ".
Trong tiếng lo lắng của Thạch Sinh, tốc độ nhảy của Hôi Miễn càng lúc càng nhanh, nhưng không có lập tức rời núi đi đến địa phương có tuyết, mà đứng ở chỗ loạn thạch trên chân núi.
"Chi ! ".
Một tiếng chồn kêu bạo phát ra từ trong miệng Hôi Miễn, âm thanh cực kỳ vang dội cũng cực kỳ bén nhọn, thế nên một chút thôn dân nghe thấy cũng không khỏi khẽ run lên vài cái, càng có người theo bản năng che lỗ tai lại.
Tuyết đọng dày đặc cùng với đất bằng đều là địa hình bất lợi với Hôi Miễn, cho nên nó đứng ở đây chờ đại xà tới.
Một tiếng kêu to bén nhọn vừa xong tuyệt đối không phải động vật tầm thường, huống hồ thế giới này cũng không có nhiều động vật, đại xà phía xa vừa nghe đã thấy có một loại cảm giác thiên địch.
"Gào thét ! ".
Tuyết mãng xông về ngọn núi đám thôn dân leo lên, cũng xông về phía vật nhỏ không quá thu hút ở chân núi.
"Ầm ! ".
Cự mãng màu trắng đụng nát tảng đá lớn, đá vụn vụt bay đều là vật uy hiếp trí mạng đối với Hôi Miễn, nó đồng dạng cũng bị hạn chế, nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn rất nhiều so với chồn bình thường.
Sưu sưu sưu.
Một đạo bóng xám chạy nhanh trong núi, bên cạnh là một con đại xà xuôi theo núi đuổi lên, núi đá cây cối đều gặp không may đổ ngã.
Song phương không ngừng quần chiến trên đường núi nhỏ hẹp, xác thực mà nói là Hôi Miễn khiêu khích đại xà truy đuổi, móng vuốt chồn rơi xuống vảy rắn ngay cả gãi ngứa cũng không làm được, nhưng để kéo dài thời gian thì như vậy là đủ rồi.
Một luồng khí trắng phun qua, hết thảy mọi thứ phía trước đều bị đóng băng, chân Hôi Miễn hơi trượt, quay lại đã thấy một cái miệng khổng lồ thôn phệ đến.
"A ! ".
Đuôi chồn hung hăng hất lên, đập thật mạnh vào trên răng rắn, Hôi Miễn lại chạy trốn ra ngoài, bò tới trên một cây đại thụ trốn, trái tim đập nhanh giống như trống lúc lắc điên cuồng vung vẩy.
Nhưng thế đi của miệng rắn vẫn không có dấu hiệu ngừng, vậy mà lại nhắm về phía một lão nhân bị tụt ở phía sau, giờ phút này lão nhân nọ hoảng sợ tới mức ngay cả hô to cũng không hô ra được.
"Yêu nghiệt chạy đâu !"
"Nghiệt súc mau nhận lấy cái chết ! ".
Tiếng hét lớn của Công Tôn Dần và Tư Tử Xương từ phương xa truyền đến, nhưng thứ tới trước so với giọng nói của hai người vậy mà lại là hai thanh phi kiếm hiện ra ánh sáng màu đỏ.
Vèo ! vèo !
Phốc ! phốc !
Trên người cự xà bị phi kiếm đâm trúng, bắn ra hai đóa hoa máu, nhưng nó rõ ràng lại gồng cơ bắp, khóa chặt phi kiếm ở trên người, ngược lại nhìn qua hai người đuổi theo.
Giờ khắc này Công Tôn Dần và Tư Tử Xương cảm giác mình giống như là ếch xanh bị cự xà để mắt tới vậy.
"Ầm ầm" một tiếng, đại xà đã leo lên một đoạn đường núi quét vào một khối núi đá, núi đá nghiền nát bắn ra vô số đá bay giống như ám khí, còn đại xà tiếp tục bò lên bên trên.
Tư Tử Xương còn đang tránh né đá vụn, Công Tôn Dần lại không hề quan tâm phóng lên, mặc kệ đá vụn đập cho đầu rơi máu chảy.
Kiếp này người nhà của gã chết sớm, gã là ăn cơm của mọi người trong trang mà lớn lên, bây giờ từng màn đã từng quên lãng trở nên vô càng rõ ràng, tiểu cô nương bị cuốn đi lúc trước càng hiện ra trong đầu.
"Nghiệp chướng chạy đâu ! ".
Công Tôn Dần toàn thân là máu, rất nhanh đã leo lên bên trên, dốc hết toàn lực vậy mà tốc độ lại vượt qua đại xà leo núi, lập tức bắt kịp ôm lấy cái đuôi của nó, càng thò tay túm được một thanh kiếm cắm trên phần đuôi đại xà.
Kiếm đó không phải của Công Tôn Dần, mà là Thanh Phong của sư huynh Tư Tử Xương.
Dù là trong loại hoàn cảnh này, khi bị người không phải chủ nhân cầm chặt chuôi kiếm, trên thân của Thanh Phong lập tức hiện lên một cỗ khí tức sắc bén cắt đứt máu thịt, tựa như thứ mà Công Tôn Dần đang cầm trong tay chính là một lưỡi dao đang rạch ra phía ngoài.
"Bành !" "Bành !" "Bành ! ".
Đại xà điên cuồng vẫy đuôi, muốn hất người trên đuôi ra, Công Tôn Dần gắt gao ôm chặt lấy chuôi kiếm trên đuôi rắn.
"Sư huynh giúp ta ! ".
Tư Tử Xương không kịp đuổi theo một người một rắn phía trước, chỉ có thể cắn nát đầu ngón tay, bức ra một giọt tâm huyết, dùng kiếm chỉ điểm ra.
Huyết quang lóe lên, tâm huyết rơi xuống trên người Công Tôn Dần, sự kháng cự của phi kiếm trong tay lập tức nhỏ hơn.
"Uống ! ".
Công Tôn Dần hét lớn một tiếng, lại dùng sức đâm kiếm xuống.
"Phốc !" một tiếng, mũi kiếm đâm thủng đuôi rắn, lại đâm vào nham thạch trên núi tóe ra đốm lửa.
"Rống ! ".
Đại xà rống to một tiếng dừng lại, một cỗ đau đớn gần như tê liệt truyền đến từ phần đuôi, thế đi của nó đã ngừng lại, đuôi cũng gần như bị cắt đứt.
Đầu rắn lập tức đong đưa quay về, cắn tới Công Tôn Dần phía sau, mà người sau đã không có bất luận dư lực nào để phản kháng lại.
Nhưng lúc này bỗng có một đạo bóng xám từ nơi không xa lóe lên rồi biến mất, Hôi Miễn mượn nhờ trạng thái thân thể đại xà ngắn ngủi dừng lại, rốt cuộc nắm được thời cơ, lập tức chui vào miệng vết thương bảy tấc của đại xà.
Một con chồn há miệng và dùng móng vuốt điên cuồng gặm cắn trong đó.
"Rít... ngào ! ".
Đau khổ mãnh liệt khiến cho đại xà rên rỉ, thân thể cuộn loạn, đụng nát núi đá quét đứt cây cối, Công Tôn Dần cũng bị hất bay ra ngoài.
Đại xà cũng không có tiếp tục đi lên đuổi theo người nữa, mà kịch liệt vặn vẹo lăn xuống dưới núi.
Cho ngươi điên cuồng, cho ngươi điên cuồng, cho ngươi điên cuồng.
Hôi Miễn điên cuồng gặm cắn cào xé, càng gắt gao túm lấy cơ thịt trong thân thể con rắn không ngừng tiến lên.
Nơi xa, Dịch Thư Nguyên đã đi đến chỗ gần chân núi nhìn lên, một con tuyết mãng đã dính đầy máu huyết bản thân, đã thành nửa con huyết mãng.
"Ngang ! ".
Sau một tiếng rên rỉ xấp xỉ rồng ngâm, thân thể con rắn xoay vài cái, rút cuộc không còn động tĩnh.
Một con chồn nhỏ toàn thân màu đỏ chui ra từ trong miệng cự xà, nó nằm trên đỉnh đầu cự xà, bốn móng vuốt dang ra thở hồng hộc, đã không còn khí lực, nhưng trong lòng lại có cảm giác vô cùng thành tựu.
Đối phó với rắn, vẫn phải dựa vào ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận