Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 512: Song kiếm cùng xuất (2)

Trong hoàn cảnh này, tuy rằng tác động biến hóa của Dịch Thư Nguyên không chỉ như thế, nhưng lại vô cùng trực quan.
"Đây là con rắn?"
"Yêu quái?"
"Trời ơi! Mẫu ơi!"
Đám người khủng hoảng sợ hãi kêu to, âm thanh nghị luận và hít sâu không ngừng vang lên, yêu quái do bông tuyết hình thành trên bầu trời cũng tiêu tán rất nhanh.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, hắn vỗ cây quạt gió nổi lên, sau đó bầu trời mới xuất hiện loại biến hóa này, đây là hô phong hoán vũ sao? Giống như thần tiên trong chuyện xưa của những lão nhân?
Dịch Thư Nguyên nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, sau đó truyền ra tiếng gầm.
"Muốn sống, còn không mau đi thu dọn đồ đạc chạy trốn ! ".
Giọng của hắn to rõ, ù ù như sấm, người ở gần nhịn không được phải che lỗ tai lại.
Sau đó tất cả mọi người như vừa mới tỉnh mộng, không biết là bị Dịch Thư Nguyên hù dọa hay là bị yêu quái hù dọa, tất cả nhao nhao chạy về nhà, thật sự thu dọn đồ đạc muốn bỏ chạy, dù cuối cùng có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm, vậy cũng đợi sau đó lại nói.
Đám người tản đi, bên cạnh Dịch Thư Nguyên chỉ còn lại Thạch Sinh và Trịnh Dĩnh, hắn hơi thở ra một hơi, hiển nhiên cũng không thoải mái.
Trịnh Dĩnh lo lắng nhìn về phía xa nói.
"Dịch tiên sinh, yêu quái tẩu thủy, ngài có nắm chắc đối phó được không?"
"Đối phó nó?"
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Trịnh Dĩnh.
"Nói thế này đi, nó là ứng biến vận số mà tẩu thủy, đồng thời cũng là tới để đối phó ta đấy."
Tuyết Sơn Đại Thương, lại còn tuyết mãng trong núi, loại vật này không thể nào có trong trí nhớ cùng kiếp số của Công Tôn Dần được, chỉ có thể là liên quan cùng Dịch Thư Nguyên, nhưng nó cũng đúng là ở trong kiếp biến của Công Tôn Dần.
Cuồn cuộn băng tuyết ập tới còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng.
Nếu như dựa theo độ sâu rộng của Đại Thương Sơn trong trí nhớ Dịch Thư Nguyên, coi như là yêu vật bọc lấy băng tuyết cuốn tới, muốn đến được Vụ Trang cũng phải mất vài ngày.
Nhưng đương nhiên nơi đây không thể nào thật sự giống như trong trí nhớ của Dịch Thư Nguyên, trên thực tế buổi trưa Dịch Thư Nguyên dùng gần nửa canh giờ thúc giục toàn bộ trang chạy nạn, buổi chiều đã có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trắng xoá tràn đến "Vùng đất bình nguyên".
Cuồn cuộn băng tuyết vọt tới, tầng băng trên sông nhỏ trực tiếp "Ầm ầm !" một tiếng nổ tung.
Nước sông xoay tròn cuốn lên, băng tuyết hòa tan vào trong lao ra khỏi bờ sông.
"Rầm rầm xoẹt xoẹt."
Hồng thủy dậy sóng cuốn từ dưới núi tới, quỷ dị là chỗ nước chảy đã nhanh chóng kết băng, nhưng một chút sóng nước trước một khắc vẫn còn xoay tròn, sau một khắc kết tinh giữa không trung, như là băng điêu hình bọt nước..
Một tiếng rít khàn khàn cao vút truyền tới từ trong mảnh tuyết trắng xoá, khiến cho những người đang thu dọn đồ chạy trốn lộ vẻ sợ hãi.
"Chạy mau!"
"Nhanh lên nhanh lên ! ".
"Cẩn thận!"
Mọi người đã chạy ra khỏi Vụ Trang, nhưng hiển nhiên còn chưa thoát đủ xa, lúc này tất cả đều hoảng sợ cất bước thật nhanh.
Giờ phút này bên trong Vụ Trang còn có người chưa có trốn kịp, mấy gia đình chồng chất đồ đạc tràn đầy một chiếc xe ba gác, sau đó cùng phụ giúp nhau đẩy ra tới trong ngõ hẻm.
Dịch Thư Nguyên đi tới mấy khu quần cư bên ngoài trang khuyên người rời đi, sau đó lại từ trong đám người chạy nạn quay trở lại thôn trang.
Hắn đạp trên nóc nhà của phòng ốc xung quanh, từ trên không trung hạ xuống đất, nhìn thấy mấy người nọ lập tức lộ vẻ mặt giận dữ.
"Sao các ngươi còn chưa đi?"
"Dịch phu tử?"
"Đồ đạc quá nhiều rồi, thu dọn có chút chậm."
Âm thanh gào to truyền đến, bầu trời tối sầm xuống, còn có cuồng phong "Ô ô ô" gào thét truyền tới.
"Không muốn sống nữa hả? Đi mau ! ".
"Dạ dạ dạ, đi ngay đi ngay đây."
Dịch Thư Nguyên khẽ động thân pháp, trong khoảnh khắc đi đến gần xe ba gác, một tay vận công trực tiếp đánh một chưởng vào trên xe ba gác.
"Ầm ! ".
Chiếc xe trực tiếp vỡ tan.
Dịch Thư Nguyên chỉ nắm một hộp đựng thức ăn đưa cho người gần.
"Đừng đẩy xe nữa, cũng không cần cầm theo gì cả, yêu quái sắp tới rồi, chạy mau ! ".
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên thả người nhảy lên, mượn lực của bức tường vây, di chuyển về phía trước.
Sau khi nhảy đến ngoài trang, lần đầu tiên trong pháp nhãn của Dịch Thư Nguyên nhìn thấy yêu khí trong thế giới này, đầu nguồn vẫn còn ở rất xa, nhưng lại theo vô tận băng tuyết và phong bạo cuốn tới.
Con ngươi của Dịch Thư Nguyên hơi giãn to ra, trong lòng không nhịn được mắng một tiếng "Khốn kiếp".
Trong loại trạng thái hạn chế bây giờ, làm thế nào để chống lại yêu vật giống như đang ăn gian?
"Vù vù."
Băng Tuyết phong bạo xông vào trong trang, vài tiếng thét hấp dẫn sự chú ý của Dịch Thư Nguyên.
"Á!"
"Cứu mạng với!"
Có mấy người bị gió tuyết cuốn lên trời.
Con ngươi của Dịch Thư Nguyên co rụt lại, lập tức phóng người nhảy lên, một trái một phải bắt lấy hai hài tử trên không trung, sau một khắc trầm khí trên thân, một chiêu thiên quân hạ xuống đưa người đáp đất.
Nhưng Dịch Thư Nguyên chỉ có hai cánh tay, còn một tiểu cô nương cùng một vị phụ nhân bị cuốn lên trời, Dịch Thư Nguyên muốn tiếp tục đi lên đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nhìn lên trời kêu ra tên của tiểu cô nương.
"Niệm Ân ! ".
"Phu tử hu hu hu."
Tiểu cô nương đang khóc bị cuốn đi trong gió, tiếng nói vừa hạ xuống đã bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Dịch Thư Nguyên ôm hai hài tử đã bị dọa sững sờ hạ xuống đất, hét to với một số người lớn cũng đang chìm trong ngốc trệ và sợ hãi.
"Các ngươi không đi được nữa rồi, nhanh chóng tìm căn phòng nào đó chắc chắn trốn vào!"
Dịch Thư Nguyên giao hài tử cho mấy người lớn đang hoảng hồn, thấy mấy nam nhân giống như sợ tới mức choáng váng, lập tức hung hăng tát cho một người trong đó một cái.
Tới giờ người nọ mới như bừng tỉnh từ trong mộng, dẫn người hoặc sợ hãi hoặc bi thương chạy tới căn phòng gần đó, lại có người khóc lóc hô hào tên của tiểu cô nương cùng người phụ nữ nọ.
Gian tiểu viện bên sông xa xa, Tư Tử Xương và Công Tôn Dần đồng dạng chưa có chạy, Tào Ngọc Cao cũng ở ngay đó, mấy người bọn họ đều biết, cửa ải này không dễ trốn.
"Á."
Bỗng có tiếng phụ nữ thét chói tai truyền đến, ba người ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại có người bị gió cuốn bay về phía băng tuyết, ngoại trừ người lớn còn có cả hài tử đã hôn mê.
Thị lực của Công Tôn Dần xuất chúng, có thể nhìn thấy rõ người bị cuốn đi là ai, lúc tiểu cô nương đó sinh ra, còn được gã đặt tên, gọi là Niệm Ân.
Ý niệm đặt tên lúc trước lại hiện ra trong đầu gã.
Niệm ân sinh xương tạo huyết, niệm ân công ơn nuôi dưỡng, niệm ân đối xử tử tế, niệm ân thổ địa, niệm ân hương nhân hỗ trợ, niệm ân đủ loại từng ly từng tý, nói là niệm ân, cũng là niệm tình.
Chỉ trong chớp mắt, cô bé đã bị cuốn đi không thấy đâu nữa.
"Rống! ".
Phương xa truyền đến tiếng yêu vật gào thét, vận mệnh của người bị yêu phong cuốn đi là như thế nào, thân là tiên tu cùng thần chỉ, ba người ở đây đều biết rõ.
Giờ khắc này, một thứ đã bị ức chế ở sâu trong nội tâm của Công Tôn Dần, một đồ vật đã từng bị gã cho rằng muốn có thể tiến bộ cao hơn cần phải chém bỏ, lại giống như hồng thủy bạo phát.
Bây giờ Công Tôn Dần đã không rảnh suy nghĩ trong kiếp nạn này mình mất gì và đạt được gì nữa, thậm chí còn không muốn để ý tới thứ khác.
Gã tựa như từ tâm tư của người tu hành thành tiên hạ xuống thành phàm nhân, bất luận như thế nào, đây cũng là thổ địa sinh ta dưỡng ta, là nơi chôn xương của phụ mẫu ta, có một đời hương thân hai bên cùng ủng hộ.
"Hỗn đản ! ".
Công Tôn Dần đỏ mắt phóng tới phía băng tuyết, thời khắc chạy qua nhà tranh, dường như vô số ký ức cách thế những năm trước đều hiện ra, hầu như lập tức giận dữ rống to một tiếng.
"Ngưng Sương ra khỏi vỏ ! ".
"Keng !" một tiếng kiếm ngân vang vọng khắp đại địa, thổ địa phía sau nhà tranh nổ tung, một thanh kiếm vùi sâu trong đất lâu năm bay ra.
Thanh kiếm bay được một nửa đã bắt đầu lay động hạ xuống, nhưng Công Tôn Dần đã nhún người trực tiếp nhảy lên trên không trung đón được trường kiếm, không hề quay đầu xông thẳng về phía trước.
Tư Tử Xương chỉ ngây người một cái chớp mắt, sau đó lập tức theo kịp sư đệ.
"Hảo khí phách, chúng ta tới so xem ai có thể làm thịt súc sinh này! Thanh Phong ra khỏi vỏ !"
"Keng ! ".
Tiền viện nhà tranh, hộp kiếm bị Tư Tử Xương phong dưới mặt đất lúc trước bỗng phá vỡ, trường kiếm bay ra, Tư Tử Xương đồng dạng tiếp kiếm trên không trung, đuổi theo Công Tôn Dần đang chạy như điên phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận