Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 592: Khắc ghi lịch sử (2)

Bên trong thành Triệu Châu, tin tức đội tàu sắp đến đã truyền khắp thành, ai cũng biết chỉ cần đội tàu đến lập tức không còn thiếu dược liệu nữa!
Trên bến tàu ven sông ngoài thành, đã sớm tụ tập rất nhiều người, tất cả đều mong mỏi nhìn qua đường sông.
Triệu Châu, Tri Châu và Dịch Thư Nguyên đứng đầu ở đám người, chí ít có hơn nghìn người ở bến tàu nghị luận.
Đột nhiên, có người hô một tiếng.
"Tới rồi!"
"Ở đâu?"
"Bên kia, trên đường sông!"
"Đến rồi đến rồi, thật sự đến rồi!"
"Đội tàu đã đến, thuốc đã đến!"
"Thuốc đến rồi!"
Đám người náo loạn lên, tâm tình phấn khởi nhìn về phương xa, từng chiếc từng chiếc thương thuyền lớn phía xa mang đến chính là hi vọng kéo dài sinh mệnh.
Thuyền còn lớn hơn so với sự tưởng tượng của mọi người, mười bảy chiếc tạo thành một hàng vô cùng dài, có thể tưởng tượng ra trên đó chất bao nhiêu hàng hóa.
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Thành Triệu Châu được cứu rồi!"
Cái cằm mập của Tri Châu Triệu Châu bị kích động đến không ngừng run rẩy, nhịn không được liên tục hô "tốt tốt."
"Dịch tiên sinh, có nhiều thuốc như vậy, hẳn là có thể trị tận gốc tình hình bệnh dịch rồi phải không?"
Dịch Thư Nguyên thở dài một hơi.
"Có thể cứu rất nhiều rất nhiều người!"
Theo thuyền chậm rãi tới, trên boong tàu chiếc thuyền lớn thứ nhất, Đàm Nguyên Thường tìm kiếm trên đám người ở bến tàu, rất nhanh đã nhìn thấy Dịch Thư Nguyên, trong lòng cũng buông lỏng một hơi.
Sau khi thuyền lớn lớn cố định ván cầu, đám người trên bến tàu nhao nhao thối lui, dưới sự phân phối của quan sai, từng chiếc thuyền lần lượt cập bờ, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chuyển hàng hóa từ trên thuyền xuống.
Đàm Nguyên Thường là người đầu tiên đi xuống khỏi thuyền, vội vàng tới bến tàu, không để ý đến Tri Châu thành Triệu Châu đang muốn đi lên, đi thẳng đến trước mặt Dịch Thư Nguyên, chưa đến gần đã chắp tay chào hỏi.
"Dịch tiên sinh, từ biệt nhiều năm, nhìn thấy tiên sinh không có việc gì Đàm mỗ an tâm rồi! Hoàng Thượng một mực nhớ tới ngài, ngài rốt cục cũng nguyện ý rời núi!"
Tri Châu thành ở Triệu Châu một bên dừng bước chân lại, trái tim không khỏi nhảy một cái, khá lắm, vốn cho rằng chỉ là một vị đại phu y thuật cao minh, không nghĩ tới là một vị ẩn sĩ.
Dịch Thư Nguyên chắp tay trả lễ Đàm Nguyên Thường.
"Đàm công, đã lâu không gặp, Dịch mỗ chẳng qua chỉ là một người kể chuyện, hiểu sơ về y thuật, giúp đỡ ở trong thiên tai mà thôi, bây giờ cứu người quan trọng!"
Đàm Nguyên Thường dám một mình đi đến thành Triệu Châu làm Dịch Thư Nguyên càng thêm khâm phục, dù sao Đàm Nguyên Thường thật sự là ‘phú khả định quốc’, không cần thiết tự đặt mình vào nguy hiểm.
Mà hàng hóa trên mười bảy thuyền cứu mạng này, Đàm Nguyên Thường chưa hẳn sẽ lập tức sẽ đòi tiền triều đình, hoặc là nói đại khái chính là tặng.
Tri Châu thành Triệu Châu ở một bên vội vàng đáp lời.
"Đúng đúng đúng, cứu người quan trọng, Đàm công, tại hạ là Tri Châu thành Triệu Châu Vạn Thế Tinh.”
Dịch Thư Nguyên nghe được khẽ nhíu mày, Đàm Nguyên Thường chuyển hướng Tri Châu hành lễ.
"A, Vạn đại nhân, Đàm Nguyên Thường hữu lễ!"
Đồ trên mười bảy chiếc trên thuyền lớn đương nhiên không phải hoàn toàn là dược vật, nhưng tuyệt đối chiếm đa số.
Khi mọi người chuyển hết bao dược liệu này đến bao dược liệu khác ra khỏi thuyền, từng trận mùi hương dược liệu cũng tràn ngập toàn bộ bến tàu, đồng thời cũng lần lượt lan đến trong thành.
Chỉ riêng việc ngửi hương vị, Dịch Thư Nguyên đã biết bên trong những dược liệu này tuyệt đại đa số đều không phải dược liệu giả.
Dưới tình huống toàn bộ Đại Dong đều khẩn trương về dược liệu, có trời mới biết được Đàm Nguyên Thường dùng biện pháp gì, phải chịu đại giới gì mới có thể có được nhiều dược vật cứu mạng như thế.
Đàm Nguyên Thường thấy Dịch Thư Nguyên nhìn chằm chằm vào bao tải dược liệu, không khỏi cảm khái một câu.
"Có đôi khi, một số việc triều đình không quá dễ dàng làm được, thương nhân tự nhiên có biện pháp của thương nhân, còn có rất nhiều người có tâm tình muốn cứu nước nhưng không tiện cũng không dám trực tiếp liên hệ quan phủ, rất nhiều người ngay từ đầu cũng không có tâm tình cứu nước, cho nên tích trữ vài thứ, nhưng dần dần sinh ra hối hận, những người này đều sẽ tự mình tìm ta!"
Dịch Thư Nguyên nhìn dược liệu chồng chất trên bến tàu, khẽ gật đầu.
"Tai kiếp ở Lĩnh Đông là một trận chiến lớn, ở một mức độ nào đó, khiến lòng người Đại Dong tan rã dần dần ngưng tụ, có người trợ giúp, có người mắng, nhưng không thể phủ nhận, thế nhân đều thấy được quyết tâm cứu tế của triều đình."
"Lời của tiên sinh rất đúng!"
Đàm Nguyên Thường và người của đội tàu không lập tức tiến vào thành Triệu Châu.
Dịch Thư Nguyên và quan viên nơi đó đề nghị đợi trên thuyền ba ngày, mỗi người đều cần phải uống dược liệu điều phối nấu chín "canh khử bệnh bình phong".
Sớm tối một bát, liên tiếp ba ngày, sao đó người trên thuyền liền có thể xuống thuyền.
Sáng sớm ba ngày sau, Đàm Nguyên Thường liền vào thành tìm Dịch Thư Nguyên, đồng thời một mực đi theo cạnh Dịch Thư Nguyên, hắn đi đâu thì y đi theo đó.
Một nhà trọ lớn bị trưng dụng, mới tiến vào bên trong đã bị một cỗ mùi thuốc nồng nặc xông thẳng vào mũi.
"Khụ khụ khụ." "Khụ khụ."
Tất cả người trong trọ khách đều mơ hồ ho ra tiếng, Dịch Thư Nguyên đi trên hành lang đẩy ra một cánh cửa bên trong không chỉ có mùi thuốc còn có một cỗ mùi hôi thối nhàn nhạt, dù các khẽ hở ở cửa sổ bên trong đều mở nhưng vô pháp tiêu trừ mùi này.
Đàm Nguyên Thường và đám hộ vệ tùy hành vô thức bịt kín miệng mũi, đứng ở ngoài không đi vào.
"Thế nào, cảm giác như thế nào?"
"Khụ khụ khụ phi."
Người bệnh bên trong là sáu hán từ không cùng một độ tuổi, mấy người còn lại nằm không có lực trả lời, mà người bị hỏi không có lập tức nói chuyện, mà ho khan một lúc rồi phun ra một cục đờm đặc qua hướng khác.
"Phù, lần này thoải mái hơn rồi, Dịch đại phu, ta đã thoải mái nhiều rồi, cho dù ho khan cũng có sức lực hơn so trước mấy ngày."
"Ừ, ban đêm ngủ như thế nào?"
Nơi này đều là người chuyển biến nặng, nhưng hiển nhiên bắt đầu có người chuyển biến tốt.
Trên lý thuyết y học ở nơi đây, nước ở giếng suối kia cộng với dược liệu sung túc có thể bổ hư tráng khí cực tốt, kích thích nguyên khí sinh sôi chống lại bệnh khí.
Hiện giờ tất cả mọi người trong thành Triệu Châu đều tràn ngập niềm tin, mà đồng thời lòng tin là vũ khí hữu hiệu nhất để đối kháng với bệnh!
Dịch Thư Nguyên giao lưu với người bệnh, Đàm Nguyên Thường lại chú ý đến trên khung cửa sổ bên ngoài gian phòng này có dán một tấm phù chú.
Vết tích bên trên tấm phù chú này nhìn thì hơi ngoáy ngó, nhưng có thể từ rất nhiều mực đỏ lượn quanh ở chính giữa phân biệt được mở hồ là có chữ "Hiển Thánh Chân Quân".
"Nghe nói ban đầu, tới trước báo tin tức chính là một vị Thiên Sư của Đại Dong?"
"Lão gia, Đại Dong ta có Thiên Sư sao?"
Đàm Nguyên Thường nhìn hộ vệ bên người một chút.
"Ngươi đây cũng không rõ ràng rồi, vài thập niên trước, tiên đế xác thực đã sắc phong mấy vị Thiên Sư, mặc dù bên trong thuật sĩ có nhiều kẻ ý đồ hãm hại lừa gạt, nhưng mấy người này hẳn là có chút bản lĩnh."
Giờ phút này, Dịch Thư Nguyên cũng đi từ trong ra, tựa hồ nghe được bên ngoài nói chuyện, trên mặt lộ ra ý cười nói một câu.
"Mấy chục năm tuế nguyệt vội vàng, nhìn như không dài, lại là mấy đời người trưởng thành, đủ để quên mất rất nhiều chuyện, nhưng chắc chắn sẽ có một số người ghi nhớ, giống như hôm nay, hậu thế sẽ khắc ghi đoạn lịch sử này!"
Nói như vậy xong Dịch Thư Nguyên nhìn về cửa khách sạn, ánh mắt tựa như trôi về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận