Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 6: Đối phương là ai? (2)

"Vù vù ô... Vù vù ô..."
Sau một lúc an tĩnh, một cơn gió lạnh quỷ dị theo nóc nhà dịch trạm, từ cửa khẩu mái hiên nhà, từ các khe cửa hẻo lánh xâm nhập vào trong phòng, đống lửa bên kia cũng chập chờn không ngừng trong gió rét, mắt thấy càng lúc càng có dấu hiệu bị dập tắt.
"Không tốt, bảo vệ đống lửa!"
Giờ phút này giọng nói của người thủ lĩnh cũng không khỏi mang theo chút run rẩy, một đám người vội vàng dùng thân thể ngăn cản gió lạnh, càng có người hoảng loạn châm củi.
"Không nên thêm củi, không nên bỏ thêm!"
"Tất cả mọi người không nên quản lửa, chú ý xung quanh!"
Mấy người luống cuống tay chân cộng thêm khí lạnh xâm nhập, đống lửa xém chút nữa liền trực tiếp dập tắt, khó khăn lắm mới giữ vững được vị trí ngọn lửa, một nửa số người trông coi lửa, một nửa số người chú ý ra bên ngoài.
"Đại ca, đó vẫn là Tuyết Mãng bình thường sao?"
Có người trong lòng run sợ hỏi, tuy là chỉ sợ hãi nhìn thoáng qua, thế nhưng kích cỡ của con Tuyết Mãng kia tuyệt không bình thường.
Gã cầm đầu nắm thật chặt chuôi đao, thịt trong lòng bàn tay ma sát tạo ra động tĩnh nho nhỏ, đồng thời cũng tận lực lượng điều chỉnh khí tức.
Kế hoạch lúc trước là trong thời gian hoạt động của Tuyết Mãng dụ dỗ nó nuốt người, rắn nuốt người liền chạy cũng không chạy nhanh được, có hung hăng cũng không ngẩng dậy nổi, chỉ cần ra tay nhanh liền có thể nhẹ nhõm chế trụ Tuyết Mãng, nhưng không ai nghĩ tới là con rắn này vậy mà lại lớn đến mức này, tốc độ lại càng là kinh người.
"Súc sinh kia, có lẽ sắp thành tinh..."
Giờ khắc này cảm giác sợ hãi không ngừng sinh sôi phóng đại trong lòng mỗi người, Tuyết Mãng lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một con rắn, là súc sinh, nhưng nếu quả thật đã thành tinh, đó chính là yêu quái trong truyền thuyết, thứ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong đáy lòng!
Dịch Thư Nguyên đồng dạng chăm chú nắm chặt nắm đấm.
Thành tinh? Yêu quái? Trong lòng Dịch Thư Nguyên sợ hãi xen lẫn cấp bách, hắn không muốn chết! Đám ác nhân sớm muộn cũng giết chết hắn, quái vật bên ngoài kia cũng khẳng định cũng sẽ không buông tha cho một mình hắn...
Ta nên làm gì bây giờ?
Lúc này, Dịch Thư Nguyên gần như là trực giác giống như nhìn về phía A Cẩu đồng dạng vẫn còn chưa tỉnh hồn, nếu như bên trong đám người kia thật sự có ai có thể dựa vào một chút, vả lại đáng giá cứu vớt, vậy tất nhiên là người này!
Giờ khắc này, dưới uy hiếp sinh tử tồn vong, Dịch Thư Nguyên bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, đại não cấp tốc vận hành!
"Lộp bộp ... Lộp bộp..."
Trên nóc nhà truyền đến tiếng mảnh gỗ bị vật nặng đè vào, tất cả mọi người trong phòng nín hơi ngưng thần.
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu một cái, tiếp đó nhíu mày nhìn xung quanh, càng lưu ý đến đống lửa bởi vì ít được quan tâm thêm củi mà không ngừng bốc lên khói trắng.
Lúc này có người giảm thấp thanh âm nói.
"Ở trên nóc nhà..."
Tên cầm đầu nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
"Nếu như nó đã thành tinh, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nhất định phải..."
Trong lúc những người này nói chuyện, cơ bắp trên người Dịch Thư Nguyên căng cứng.
Tên đại ca kia còn chưa nói xong, vào thời khắc này, đống lửa nguyên bản liền lung lay sắp tắt đột nhiên bị dập tắt hẳn, trong chốc lát, trong phòng lâm vào một mảnh hắc ám.
"Chia nhau trốn, rời núi là có thể sống ! ".
Tên đại ca hô to, trong khoảnh khắc, đám người lập tức phân tán ra nhiều hướng, thân pháp mang theo cuồng phong, cuốn lên tro tàn cùng đốm lửa, tốc độ cực nhanh, vượt quá Dịch Thư Nguyên tưởng tượng.
"Phanh" "Phanh" "Phanh"...
Có người đụng nát ván cửa mà chạy, có người đánh nát cửa gỗ bay ra...
Giờ khắc này A Cẩu cũng đồng dạng đã có động tác, chỉ là trong lòng của gã hơi do dự một cái chớp mắt, nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn so với tư duy, hai tay bắt lấy vạt áo Dịch Thư Nguyên, mắt thấy sẽ cõng hắn lên trên lưng.
Chỉ là giờ phút này khí lực của kẻ đần kia lại to lớn đến kinh người, A Cẩu còn chưa kịp nhấc người bắt lấy, bất ngờ không đề phòng lại bị người trước mắt kéo một cái, nhấn theo gã nằm trên mặt đất, đồng thời một cái tay bẩn đã che trên miệng mũi của gã.
Cũng ngay giờ khắc này bên tai truyền đến giọng nói thanh tịnh và trầm ổn của Dịch Thư Nguyên.
"Suỵt, đừng nhúc nhích, nó đuổi đi theo rồi!"
Trong lòng A Cẩu cả kinh, dập tắt tâm tư phản kháng, ánh mắt sững sờ nhìn về phía thằng ngốc kia, trong bóng tối thấy không rõ bộ dạng, nhưng gã lại có thể cảm giác được hô hấp trầm ổn của đối phương.
Người này, căn bản không ngốc!
Bên ngoài xa xa truyền đến từng đợt âm thanh, càng có động tĩnh cây cối núi đá sụp đổ, sau đó âm thanh cũng càng lúc càng xa.
Trái tim Dịch Thư Nguyên đập thật nhanh, cơ hội chỉ có một lần, loại thời điểm này đánh cược áp dụng hành động phản trực giác đã thành công rồi!
Nhưng trong lúc Dịch Thư Nguyên mừng thầm, hắn bỗng nhiên mạnh mẽ nhìn về một chỗ, bên đống lửa dập tắt kia, thế mà vẫn có một người nằm sấp, đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới Dịch Thư Nguyên cùng A Cẩu ở nơi hẻo lánh, đốm lửa còn sót lại chiếu xuống, khuôn mặt kia đang quay về phía này.
Đợi ước chừng mấy hơi, người bên đống lửa tựa hồ là muốn nhảy dựng lên chạy trốn, nhưng thấy hai người lờ mờ trong nơi hẻo lánh kia vẫn không nhúc nhích, gã cũng liền chậm rãi hạ tay xuống.
Giờ phút này ánh mắt mấy người dần dần thích ứng bóng tối, mượn nhờ đốm lửa còn sót lại từ đống lửa, cũng đủ để miễn cưỡng nhìn thấy xung quanh, bộ dạng của song phương cũng hiện ra trước mắt.
Tên đại ca kia? Trong lòng Dịch Thư Nguyên cả kinh, tiếp đó lập tức kịp phản ứng, giỏi cho tên âm độc!
Giờ phút này người đối diện cũng nheo mắt lại, A Cẩu cùng thằng ngốc kia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận