Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 432: Cũng không phải địa phương thanh tịnh gì (2)

Tăng nhân đè xuống cảm xúc trong lòng, trên mặt lộ vẻ điềm tĩnh, cười trả lời.
"Hồi bẩm tiên trưởng, bần tăng từ lúc chùa chiền hoàn thành đã ở chỗ này nghe kinh tu phật, cũng chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lí gì, tính toán ra cũng đã sắp qua 400 năm rồi, cũng chứng kiến Tương Sơn thiền viện vài lần hưng suy."
Tăng nhân chậm rãi nói, Dịch Thư Nguyên kiên trì nghe, sau đó mang theo hiếu kỳ hỏi một câu.
"Đã từng gặp qua Di Sinh tôn giả?"
Tăng nhân cười khẽ gật đầu.
"Bần tăng từng được tôn giả hiểm hóa trong mộng, cũng coi như là đệ tử tại thế của Di Sinh Quang Vương Phật!"
Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, đệ tử của Di Sinh Quang Vương Phật? Thực có can đảm nói nha!
"Thì ra là tọa hạ đệ tử của Di Sinh tôn giả, Dịch mỗ thất kính!"
"Thiện tai, tiên trưởng khách khí!"
Tăng nhân lần nữa chắp hai tay trước ngực thi lễ một cái.
Lời tuy nói như vậy, nhưng Dịch Thư Nguyên nhìn hòa thượng này mặc dù bảo tướng trang nghiêm, phật quang ẩn hiện, trên người cũng là một mảnh khí tức phật đạo, mà yêu khí dưới phật quang thì là vừa xem đã hiểu ngay.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không có hứng thú truy vấn ngọn nguồn, Tương Sơn thiền viện rõ ràng cũng không phải chùa bình thường, nếu như đã có thể ở lại dưới mắt của Di Sinh Quang Vương Phật, tự nhiên có pháp lý phật môn hỗ trợ.
Không tới phiên một ngoại nhân như Dịch Thư Nguyên quan tâm, hắn cũng lười hao tâm tổn trí, thật muốn nói lại, tăng chúng phật môn trên thế gian không phải đều lấy đệ tử chư phật để tự xưng sao.
"Chiếu Lê đại sư, ngươi tu hành Phật đạo đã có chút tuổi tác, theo ý kiến của ngươi, phương nào có cao tăng đại đức?"
"Tại sao tiên trưởng lại vừa hỏi việc này?"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ sau đó nói.
"Một vị Bồ Tát nhờ Dịch mỗ một việc, cụ thể thì cần tìm một vị cao tăng có đức mới nói được!"
Bồ Tát nhờ vả? Cao tăng có đức?
Tăng nhân trái tim đập mạnh, không cần biết rõ chi tiết, trực giác đã biết đây tuyệt đối là chuyện tốt!
Tâm tình kích động lần nữa bị đè xuống, tăng nhân nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, lộ ra bộ dáng từ bi, cầm chuỗi phật ngâm phật âm nói.
"Thiện tai thiện tai, ngã phật từ bi, nếu như tiên trưởng cần tìm một vị cao tăng như vậy, bần tăng bất tài, mặc dù phật đạo thấp kém, nhưng có thể tương trợ!"
Nghe được lời nói đó thì Dịch Thư Nguyên cũng hơi lúng túng, một hơi về sau vẫn là lắc đầu cự tuyệt nói.
"Đại sư sợ là lực lượng chưa đủ."
"Có phải là vì xuất thân của bần tăng không tốt?"
Ngữ khí của tăng nhân hơi có vẻ dồn dập, mà Dịch Thư Nguyên lộ ra vẻ tươi cười.
"Cũng không phải bởi vì xuất thân của đại sư, chỉ là quả thật không thích hợp, mong rằng đại sư thứ lỗi!"
"Là, như vậy sao."
Ngay vào lúc này, Thạch Sinh từ bên ngoài bưng một chén cơm bố thí quay về, trên bát cơm còn đắp một chút đậu hũ và rau.
"Sư phụ, con mang cơm trở về cho ngài rồi đây!"
Thạch Sinh tập trung lưu ý tới đồ ăn trong bát cơm, để cho nó không văng ra ngoài, cũng lưu ý tới dưới chân để không bị vấp ngã, nhưng mà tốc độ lại rất nhanh, một đường chạy chậm trở lại.
"Sư phụ, ngài đói bụng không?"
Thạch Sinh chạy đến chỗ gần khách xá, chợt phát hiện bên trong còn có một người bộ dáng hòa thượng, không khỏi thả chậm bước chân, vừa đi còn vừa nhìn chằm chằm vào tăng nhân, dùng một bàn tay nhỏ bé che chở bên chén cơm, không cho đồ ăn bên trong rơi ra ngoài.
Đợi đi tới trước mặt Dịch Thư Nguyên, Thạch Sinh mới đưa bát cơm trong tay tới.
"Sư phụ, của ngài!"
Dịch Thư Nguyên tiếp nhận bát cơm và nhìn tăng nhân đối diện.
"Chiếu Lê đại sư, Dịch mỗ muốn dùng đồ ăn."
Tăng nhân thấy vậy nhanh chóng đứng dậy.
"Tiên trưởng dùng bữa không tiện quấy rầy, vậy bần tăng cáo từ trước!"
"Đại sư đi thong thả!"
Tăng nhân chắp tay trước ngực thi lễ, đứng dậy đi về phía ngoài.
Thạch Sinh nhìn chằm chằm tăng nhân rời đi, nhanh chóng chạy đến trên bồ đoàn trống ngồi xuống, thuận tiện thấp giọng hỏi Dịch Thư Nguyên một câu.
"Sư phụ, yêu quái nọ là ai vậy?"
Một tiếng hỏi đã giảm thấp âm thanh xuống, chiếu theo lệ thường sẽ không bị nghe được.
Nhưng tăng nhân lại phân ra một đám thần niệm lưu ý sau lưng, loại hành vi thất lễ này đã để cho gã nghe được rõ ràng, đồng thời bước chân cũng bởi vậy lảo đảo một cái.
Dịch Thư Nguyên tựa hồ chậm một nhịp, lấy ra chiếc đũa nhẹ nhàng gõ vào bên cạnh bát.
"Đinh !" một tiếng, trong tai tăng nhân ở phía xa tựa như có sấm vang, trái tim chấn động đập mạnh, bước chân lập tức nhanh hơn, giống như là trốn đi.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, chống chiếc đũa trên bát đầy đủ rau chuẩn bị ăn cơm, chút việc nhỏ này cũng sinh không nổi gợn sóng gì trong lòng hắn.
"Sư phụ, ngài còn chưa có trả lời con đâu đấy!"
Thạch Sinh lại nói thêm một câu.
Dịch Thư Nguyên cầm lấy chiếc đũa chỉ về phía tiền viện.
"Gã nha, chính là thân thể linh hình của cây hoa lư ngoài Di Quang Điện hóa thành."
"A! Vậy gã là yêu quái xấu sao?"
"Cũng không tính đâu!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên kẹp lên một miếng rau đưa vào trong miệng, mặc dù là cơm bố thí nhưng mùi vị lại hết sức không tệ, rõ ràng đã hao rất nhiều công phu để chế biến, ăn đặc biệt ngon.
Hắn lại nếm thử đậu hũ, thế mà lại ăn ra vài phần vị thịt, nhưng rõ ràng đây là công dụng của gia vị chứ không phải là thật sự dính thức ăn mặn.
"Sư phụ, thiện đường có thật nhiều người nha, hóa ra trong miếu này có rất nhiều khách xá, cơm bố thí cũng thật là ngon!"
Hôi Miễn cũng chui ra, nhảy đến đầu vai Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói.
"Tiên sinh, trong miếu này quả thực ngư long hỗn tạp, có đủ loại người ngủ lại, trong thiện đường còn có một ít người hiện ra sát khí, thậm chí có người khí âm tà trên thân cũng khá nặng nữa!"
Dịch Thư Nguyên không có trả lời, chỉ là đang thưởng thức đồ ăn, Hôi Miễn vẫn nói tiếp.
"Có chút người trên thân xác định vừa mới vác theo nhân mạng nữa, ta thấy Tương Sơn thiền viện này cũng không phải địa phương thanh tịnh gì!"
Dịch Thư Nguyên nhai rồi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, dùng chiếc đũa lùa đồ ăn trong chén cơm đến một chỗ, thần sắc lại như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận