Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 80: Các đạo đều có thể thu (2)

Hôm nay Dịch Thư Nguyên cũng không kéo dài công việc, chỉ dùng thời gian nửa ngày ngay lập tức viết và chỉnh lý mấy nghìn chữ, coi như là bổ sung công việc ngày hôm qua.
Đến sau giờ ngọ, Dịch Thư Nguyên rốt cuộc lấy ra quyển thư tịch võ học nhận được bên giáo trường lúc sáng sớm.
Chất liệu sách rất tốt, mặc dù có hơi ố vàng, nhưng trang giấy rõ ràng cũng không tổn hại, trên bìa mặt cũng không có hình vẽ và văn tự.
Dịch Thư Nguyên quan sát, sau đó lật trang sách đầu ra, bắt đầu từ một tờ này, phía trên tràn ngập rập rạp vô số chữ viết không tính quá tinh tế, có lẽ cho là lão giáo đầu viết, đều là các loại cảm ngộ và các tâm đắc.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày xem hết toàn bộ chữ, đơn giản là không tìm ra một câu có ý nghĩa, ngược lại khiến hắn thấy có chút đau đầu, thậm chí rất nhiều chữ đều dán ở cùng một chỗ.
"Không có tên sao?"
Sau khi Dịch Thư Nguyên lật ra vài trang bìa sách cùng với mấy trang đằng sau, không thấy dang xưng của quyển bí tịch này, hắn cũng không hề xoắn xuýt những thứ ấy, tiếp tục xem phía sau.
Cũng may chữ của lão giáo đầu cũng không phủ ở trên văn tự của quyển sách, Dịch Thư Nguyên dự định trước đọc qua một lượt, sau đó lại nhìn nội dung lão giáo đầu lưu lại.
Từ đầu tới đuôi của quyển sách này đều không có một bức tranh minh họa, bình thường mà nói, chỉ dựa vào văn tự sách vở miêu tả để luyện võ là phi thường khó khăn, theo Dịch Thư Nguyên biết, rất nhiều võ học giai đoạn ban đầu đều là sư phụ truyền đồ đệ, cần phải tay chỉ tay để dạy.
Nhưng mà ở giữa quyển sách này lại kẹp lấy mấy trang giấy, tất cả những trang giấy này đều là trạng thái tư thế cơ thể người, căn cứ chất liệu trang giấy để phán đoán, những trang giấy này là được thêm vào sau, hẳn là lão giáo đầu nghĩ ra vẽ lại.
Bất quá đối với sức tưởng tượng phong phú của Dịch Thư Nguyên mà nói, đơn thuần lý giải ý nghĩa từ mặt văn tự cũng không có vấn đề quá lớn.
Thời gian dần qua, Dịch Thư Nguyên cũng hiểu rõ đại khái nội dung quyển sách này rồi, nghiêm chỉnh mà nói, quyển sách này không tính là bí tịch nguyên vẹn, không phải nói nó thiếu cái gì, mà toàn bộ quyển sách thật ra tính là ghi chép một loại phương thức vận kình.
Hiển nhiên trình độ miêu tả của người viết sách có thể là chưa đủ, gắng gượng viết cả quyển sách, có rất nhiều văn tự quy nạp lên, dùng Dịch Thư Nguyên lý giải mà nói chính là viết các loại lời nói như là "Cái này rất lợi hại", "Như vậy phi thường mạnh".
"Điều động kinh mạch toàn thân sao..."
Dịch Thư Nguyên thì thào tự nói, lời thừa trong sách không ít, nhưng có thể nhìn ra vẫn có chỗ thu nạp được, người viết sách có lẽ tạo nghệ võ công không hề thấp, chỉ là trình độ văn hóa có hơi khiếm khuyết.
Tiếp theo Dịch Thư Nguyên lại dự định kết hợp với tâm đắc của lão giáo đầu để xem, lập tức thấy đau cả đầu, thói quen ghi chép của lão giáo đầu này rõ ràng có chút đặc thù, người ngoài xem vào lộ ra có chút loạn, Dịch Thư Nguyên chỉ có thể kiên trì đọc hiểu.
Đợi khi đọc lại một lần nữa, mặt trời cũng đã nghiêng qua tây, nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng có thể hiểu được tâm tư của lão giáo đầu này.
Từ đống ghi chép tương đối lộn xộn của lão giáo đầu xem ra, lão cũng cho rằng quyển bí tịch này là có chỗ thiếu sót, lão giáo đầu đã dùng phương thức của mình cố gắng hết mọi cách muốn bổ sung cho đủ chỗ phương diện bỏ sót kia.
Thường là cứ cách thật lâu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lão giáo đầu sẽ ở trên một trang một câu, trên cơ sở nguyên bản phê bình chú giải, bổ khuyết thêm tư tưởng mới, cho nên toàn bộ quyển sách thoạt nhìn tương đối loạn.
May mà lão giáo đầu còn kèm theo cả hình.
Cho đến ngày nay, lão giáo đầu hẳn là tự thấy viên mãn, quả thật đã coi đây giống như là tâm huyết suốt đời rồi!
Chỗ tốt lớn nhất của quyển sách này trong võ học chính là rèn luyện gân cốt, bù đắp căn bản chưa đủ, đồng thời lại có thể sinh ra nội khí, dần dần tiến vào cảnh giới nội công.
Xem khá lâu rồi, Dịch Thư Nguyên nghĩ tự mình thử xem, mặc dù trong sách không có tranh minh họa, nhưng vốn có miêu tả cộng thêm hình vẽ của lão giáo đầu coi như cũng đã tạm đủ, đối với sức tưởng tượng phong phú của hắn mà nói, vấn đề không lớn.
Dịch Thư Nguyên bỏ sách xuống đứng dậy, bày ra tư thế ngay ở bên trong kho sách, loại võ công này đồng dạng không có thể được xưng là nội công tâm pháp, là dựa vào mấy cái tư thế hóa ngũ cốc sản sinh ra nội lực.
Dịch Thư Nguyên vừa đứng, trực tiếp đứng tới khi sắc trời trở tối, lúc đầu trong kinh mạch hắn vốn là có nội khí đang chậm rãi vận hành, cho nên căn bản không cần trải qua một chút giai đoạn phức tạp trên sách, rất nhanh liền có thể cảm nhận được một chút nội khí biến hóa.
Rất tự nhiên, Dịch Thư Nguyên lại đổi thành cái tư thế khác, chỉ một lát sau hắn liền cảm thấy không đúng, trực tiếp đổi đến tư thế kế tiếp, nội khí lưu động lập tức càng thêm trôi chảy.
Sau đó là tư thế thứ ba, Dịch Thư Nguyên đồng dạng khẽ nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được huyệt vị kinh mạch toàn thân biến hóa rất nhỏ, dựa vào mấy cái tư thế trước cùng với lý giải trong sách, hắn liền thuận theo cảm giác thay đổi chỗ không đúng, hoặc dựa theo nội khí, hoặc đong đưa thân hình, thậm chí vào thời khắc nào đó thân hình còn nhẹ nhàng chấn động, hóa giải một chút khí lắng đọng.
Bất tri bất giác đã tới đêm khuya, tổng cộng toàn bộ tất cả mười hai tư thế của quyển sách đều bị Dịch Thư Nguyên thử qua hoặc là cải biến qua, cho đến giờ tý, Dịch Thư Nguyên nhắm mắt nhận thức, hai tay không hợp lại, thuận theo cảm giác bày ra tư thế thứ mười ba.
"A... Rống... . Cô rống..."
Vào thời khắc này, bộ phận kinh mạch cùng tạng phủ trong thân thể Dịch Thư Nguyên lại mơ hồ phát ra một trận tiếng kêu gào trầm thấp, nội khí càng là theo tiếng kêu gào chấn động không ngừng.
Mỗi một lần Dịch Thư Nguyên hô hấp, tiếng kêu gào này sẽ mơ hồ vang lên, đây là một loại tạng phủ và kinh mạch chấn động.
"Cô ! ".
Lần này không phải là tiếng kêu gào, là bụng Dịch Thư Nguyên kêu, hắn mở to mắt sờ lên bụng, cảm giác chẳng những đã đói bụng, thân thể càng là cảm thấy mỏi mệt.
"Võ công này cũng có chỗ được, nhưng đối với ta mà nói, luyện như vậy có chút cứng nhắc."
Dịch Thư Nguyên tự nói, đồng thời trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, cũng không bày ra bất kỳ một cái tư thế nào, nhưng nội khí quanh thân trong kinh mạch vậy mà lại đang chấn động vận hành giống như tư thế lúc trước.
Mà sau một khắc, biến hóa không giống với mặt võ học bình thường xuất hiện trong thân thể Dịch Thư Nguyên, từ các nơi hẻo lánh trong thân thể, thậm chí có từng cỗ linh khí chảy ra, hóa vào trong kinh mạch.
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên hiện ra nụ cười, quả nhiên vận hành thông, ta có thể không cần ăn ngũ cốc cùng thuốc đại bổ!
Thời gian dần qua, nụ cười trên mặt Dịch Thư Nguyên thu liễm trở lại bình tĩnh, vậy mà hắn thông qua loại phương thức tập võ này, cảm nhận được biến hóa nội cảnh trong thân thể, thậm chí bởi vì loại tiếng kêu gào này, bên trong nội cảnh vang lên tiếng sấm.
Ánh mặt trời dần dần tối hơn lại theo thời gian trôi qua dần dần sáng lên...
Lúc phía Đông lóe lên ánh sáng, mí mắt Dịch Thư Nguyên hơi run run, chậm rãi phun ra một cỗ trọc khí.
"Phù..."
Cảm giác một hơi thổi ra giống như một trận gió, bụi bặm trên mặt đất trong kho sách nổi lên bốn phía, một hồi lâu mới thở bình thường lại.
Trong sách nói luyện tập liên tục càng lâu, hiệu quả lại càng mạnh, nhưng luyện lâu nhất định sẽ tổn hại gân cốt, hăng quá hoá dở, tiến hành theo chất lượng đến có thể duy trì một canh giờ chính là cảnh giới thượng giai, nhưng Dịch Thư Nguyên luyện từ chập tối ngày hôm qua đến bình minh ngày hôm nay cũng không gián đoạn.
Hơn nữa giờ phút này Dịch Thư Nguyên càng là từ võ học chiếu rọi đến tiên đạo, hắn ý thức được hết thảy nội cảnh trong thân đều hư giả, bất quá là chiếu ứng với thân thể mà hiển hóa, nhưng hết thảy nội cảnh trong thân lại đều là thực, bởi vì thế nhân tu tiên có lẽ chính là cái loại quá trình từ hư nhược chuyển thành thực này.
Có lẽ thật ra không quan trọng là hư hay là thực, rồi lại có chút phản trực giác, động niệm là hư vô lại cũng là thực.
Dịch Thư Nguyên mở to mắt, ánh mắt không có tiêu cự, phảng phất như còn đang nhìn đủ loại trong thân thể, thể ngộ đêm qua cũng phù hợp với đạo của bản thân hắn, võ công như thế, tiên đạo cũng như vậy, đạo không chỗ nào không có, nhưng lúc ngươi muốn nhìn lại thường thường giống như bị lá che mắt không thấy núi Thái Sơn.
Ánh mắt khôi phục thanh minh, tầm nhìn tập trung đến trước cửa, Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, trời lại sáng, trước kia ‘tu tiên trên máy vi tính’, bây giờ đang thật sự tu tiên ở nơi này!
Dịch Thư Nguyên đứng dậy, tâm thần hơi cảm thụ một chút, nhưng cảm giác ra giờ phút này trong cơ thể cũng không phải là nội khí thông thường, bởi vì là luyện hóa linh khí mà sinh, cho nên càng giống như là trạng thái tổng hợp của linh khí cùng nội khí.
Cảnh giới này tính là gì đây? Võ công của ta trên giang hồ có thể tính là mấy lưu?
"Vẫn là luyện nhiều một hồi đi, không thể khinh thường người trong thiên hạ, hôm khác lại đến hỏi lão giáo đầu."
Sau khi tự nói một câu như vậy, ý niệm trong đầu Dịch Thư Nguyên chuyển một cái, ngoài miệng liền nở nụ cười, hôm nay tới ngày phát tiền công rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận