Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 198: Hiện thân? (2)

So với một chút người kể chuyện tầm thường ưa thích nói "Muốn biết phần sau như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải", lần này Dịch Thư Nguyên kể chuyện có thể nói là làm liền một mạch.
"Ác thương kia cuối cùng là bị chém ngang lưng trong huyện Nguyên Giang, cư dân trong huyện đều vỗ tay khen hay...”
Dịch Thư Nguyên bỏ cây quạt xuống, giọng nói phóng đại vài phần, nhưng ngữ khí lại hơi có vẻ hòa hoãn.
"Cái này chính là thiện ác tuần hoàn, báo ứng rõ ràng, cái bản án này cũng đến đây là kết thúc, cũng coi như cho người trong thiên hạ một cái công đạo..."
"Cũng không biết Cổ Vân Thông kia lúc làm ác, có nghĩ tới ngày hôm nay hay không? Trên thuyền của gã có bày đầy đồ cúng Thần Phật, phải chăng vốn cũng ẩn sâu sự sợ hãi?"
Dịch Thư Nguyên đứng dậy, nhìn thôn nhân vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện xưa.
"Chư vị ngoài thổn thức ra cũng không cần suy nghĩ nhiều, sự tình trong câu chuyện đã là mây khói, là quá khứ đã qua, chỉ cầu không thẹn trong lòng, là có thể bình yên chìm vào giấc ngủ!"
Từ bắt đầu đến cuối, Dịch Thư Nguyên dùng hơn một canh giờ, kết thúc mỹ mãn một câu chuyện xưa.
"Đùng ! ".
Thước gõ lần nữa hạ xuống, mọi người kinh hãi nhao nhao hoàn hồn, mà Dịch Thư Nguyên đã cầm quạt xếp trong tay chắp tay tạ lễ.
"Bêu xấu rồi, đa tạ các vị đã lắng nghe đến bây giờ!"
"Kết thúc rồi sao?"
"Nói nhảm, ác thương kia cũng đã chết rồi!"
"Nghe thật là hay!"
"Chuyện hay!"
“Nghe hay như truyện dịch ở Truyện Đọc Việt vậy!”
"Nguyên lai người kể chuyện lợi hại như thế..."
"Còn không phải sao, so với vở kịch lớn còn đặc sắc hơn!"
"Tiên sinh kể thật là hay!"
"Đúng vậy, lại kẻ thêm một đoạn được không?"
"Tiên sinh, lại kể thêm một đoạn đi!"
Dịch Thư Nguyên liên tục khoát tay.
"Ha ha ha ha, không được rồi, kể chuyện cũng là việc tiêu tốn thể lực, nói liên tục hơn một canh giờ, tại hạ cũng mệt rồi!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên nâng chén nhỏ lên uống ngụm nước làm dịu họng.
Trong thôn hình như chưa hề nghe qua những người kể chuyện khác kể chuyện, sau khi trải qua lần này, sẽ khiến cho rất nhiều người trong thôn lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với tiên sinh kể chuyện.
Người nghe được câu chuyện này cũng lưu luyến cảm khái không thôi, cũng càng làm cho độ hảo cảm của thôn nhân trong thôn đối với Dịch Thư Nguyên tăng cao.
Nguyên lai chỉ dựa vào người kể chuyện há miệng, lại còn đặc sắc hơn cả so với xem vở kịch lớn.
Về sau có cơ hội vào thành hoặc là đi nơi khác, dù là phải tiêu nhiều tiền, cũng phải cố đi nghe một đoạn chuyện!
Lão lý trưởng vui tươi hớn hở đi tới bên người Dịch Thư Nguyên đang bị một đám hài tử vây quanh, chắp tay nói.
"Tiên sinh cũng chưa có chỗ ở đúng không, nếu không ghét bỏ, vậy tới trong nhà lão phu nghỉ ngơi?"
Trên mặt Dịch Thư Nguyên lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng đáp lễ cảm tạ.
"Đa tạ hảo ý của lão lý trưởng, tại hạ đang sầu muộn vì chuyện này đây, vẫn là da mặt mỏng, không tiện mở miệng cho lắm!"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lão lý trưởng cười dài sảng khoái, sắc mặt không thay đổi, tiên sinh kể chuyện này là một người có bản lĩnh.
Trước kia lão cũng đã từng nghe người khác kể chuyện rồi, người kể chuyện trong ấn tượng nào có ai lợi hại như thế này, loại người như vị Dịch tiên sinh trước mắt, tin rằng cho dù đi tới thành lớn phồn hoa cũng sẽ luôn có chỗ đứng!
"Tiên sinh, cũng có thể tới nhà ta qua đêm!"
"Đúng đúng, nhà ta cũng hoan nghênh tiên sinh tới!"
"Tốt rồi tốt rồi, các ngươi là muốn cho tiên sinh tới để kể chuyện chứ gì?"
"Ha ha ha ha ha, đa tạ chư vị ưu ái, tất cả giải tán đi!"
Dịch Thư Nguyên cười cảm tạ, đám người không muốn tản ra, hắn liền theo lão lý trưởng cùng nhau rời đi.
Về phần cái bàn và ghế, tự nhiên có những người khác thu dọn giúp, Dịch Thư Nguyên cùng lão lý trưởng đi dạo bên trong thôn, đâu còn có bộ dạng bị mọi người đề phòng như trước đó, bây giờ rõ ràng đã trở thành khách quý của thôn.
"Thời đại này, người trong thôn chưa thấy qua người kể chuyện, không biết tiên sinh lợi hại, tiên sinh kể chuyện thật là tuyệt không thể tả!"
Lão lý trưởng ít nhiều có chút hiểu biết về văn hóa, câu tán dương này là phát ra từ nội tâm.
"Ha ha ha ha, lý trưởng khen trật rồi, tại hạ lấy kể chuyện làm nghiệp mưu sinh, cũng lấy kể chuyện làm vui, mà nói tới kể chuyện, chính là một mình vui không bằng mọi người cùng vui!"
Lão lý trưởng gật đầu.
"Tiên sinh là trực tiếp đi tới hàn xá nghỉ ngơi, hay là dạo chơi một vòng?"
"Dĩ nhiên là dạo chơi!"
Dịch Thư Nguyên vừa đi vừa nhìn qua trong thôn, lúc này rất nhiều thôn nhân còn đang kích động trong câu chuyện vừa nghe, tựa như một số người xem xong kịch liền thảo luận nội dung cốt truyện vậy.
Càng có một chút người không có nghe kể chuyện, đang cảm thấy hối hận.
Tiếp đó giống như là trong lúc vô tình phát hiện cái gì, Dịch Thư Nguyên thuận miệng hỏi một câu về phía lão giả.
"Lão lý trưởng, trong thôn này ngược lại là u tĩnh, tại sao ngay cả chim tước đều không có vậy?"
Vừa nghe Dịch Thư Nguyên hỏi như vậy, lão lý trưởng dường như cũng mới phát hiện ra vậy.
"Tiên sinh không nói, lão phu cũng không có cảm thấy như thế, hiện giờ tưởng tượng và nhớ lại, quả là có một hồi không nghe được tiếng chim hót gì rồi..."
“Không nói cái khác, chính là chim én cũng không có một con, hiện giờ còn xa mới tới thời điểm tránh đông.”
Dịch Thư Nguyên thần sắc như thường, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi nói.
"A đúng rồi, lúc tại hạ vào thôn, nhìn thấy trên đường bên ngoài thôn có một tòa miếu nhỏ, đầu của bức tượng nặn bằng đất sét trong miếu..."
"Ài! Nhất định là những tên mã tặc đáng đâm ngàn đao kia, ngay cả đầu của thổ địa công cũng dám chém, đám người kia thật sự là chết không yên lành!
“Thì ra là thế...”
Dịch Thư Nguyên gật đầu, nhưng trong lòng biết rõ, ít nhất chuyện này không phải do mã tặc gây nên.
"Đám mã tặc này, làm hại chúng ta ngày bình thường cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài, trước đó còn mất tích mấy người, cũng không biết có phải là bị bọn họ hại hay không, ài!"
Dịch Thư Nguyên nhíu mày, đã có người bị hại sao?
"Uông, uông uông gâu... Uông uông uông..."
"Gâu gâu gâu...”
Đột nhiên có mấy cái con chó chạy tới điên cuồng sửa một trận đối với Dịch Thư Nguyên, lão lý trưởng vội vàng quát lớn.
"Đi đi đi, cút sang một bên, đừng có sủa với khách nhân !"
"Ấy, vẫn còn sủa? Đánh gẫy chân chó của các ngươi!"
Thấy những con chó này không đi, lão lý trưởng cầm một nhánh cây tiến lên đuổi đám chó.
Dịch Thư Nguyên chậm rãi mở quạt xếp ra, quạt quạt, đồng thời tầm mắt của hắn cũng thu hồi khỏi trên người lão lý trưởng đi đuổi chó phía trước, chậm rãi quay người nhìn về phía sau.
Chỗ đó, lại có một người phụ nữ trong tay cầm chiếc rổ, mang theo nụ cười có chút thẹn thùng nhìn hắn.
"Mọi người đều nói có một người kể chuyện lợi hại đến, ai nha, thật là đáng tiếc, vừa rồi không thể nghe tiên sinh kể chuyện!"
Trong mắt Dịch Thư Nguyên, hai mắt người phu nhân này mang theo một loại cảm giác mơ hồ, nhìn kỹ phía dưới rõ ràng là trong màu vàng có đồng tử dựng thẳng.
Dưới nhân hỏa áp chế, một cỗ yêu khí như có như không lộ ra, thực sự là hôi không thể ngửi nổi!
"Meo... Ngao !"
Giờ khắc này, trong trái tim Dịch Thư Nguyên vang lên một tiếng mèo kêu bén nhọn.
Trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi siết lại, nhưng càng là loại này thời khắc, hắn ngược lại càng tỉnh táo, trên mặt bình tĩnh lộ ra vẻ tươi cười.
"A, đều là thôn nhân khen quá mà thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận