Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 444: Tưởng tượng về lò đan (2)

Vào sáng sớm bốn ngày sau, cũng tức là bảy ngày sau khi nghe kinh, thân hình của Đinh Phi Hùng dần dần thức tỉnh, Phật âm trong tai cũng từ từ tan biến.
Y không chỉ trải qua một lần kinh Phật tẩy lễ, đồng dạng tựa như nhớ lại nhân sinh của mình.
Đinh Phi Hùng thở dài một hơi, hoàn hồn nhìn qua bên cạnh, trong lòng tràn đầy mừng rỡ cùng cảm kích, cũng lộ ra cảm hoài khó có thể hình dung.
"Phù, hóa ra đây chính là Phật đạo chân kinh, đa tạ tiên sinh…ách."
Lời nói đến một nửa, Đinh Phi Hùng bỗng ngây ngẩn cả người, Dịch tiên sinh đã không còn ở bên cạnh nữa, chỉ có hòa thượng râu dài cùng nhau nghe kinh ngồi ở chiếc bàn ngay gần.
Xung quanh có mội vài hòa thượng trông coi còn quấn lấy chăn ấm, vừa nghe thấy động tĩnh nhao nhao quay người nhìn lại, cũng có khách hành hương sáng sớm đứng ở xa xa phát hiện ra.
Đương nhiên người phản ứng đầu tiên vẫn là Chiếu Lê hòa thượng, giờ phút này lão cũng mở mắt, chậm rãi đứng lên, trong mắt vừa có kinh hãi cũng ẩn cả ghen ghét.
Nếu như nói lúc trước Chiếu Lê hòa thượng tự mình tỉnh lại đa phần là hiếu kỳ cùng cảm khái, vậy thì hiện giờ thậm chí lão cảm thấy trời cao có chút bất công, không cam lòng vì mình vậy mà đạt được kém hơn một hòa thượng giả nhiều như thế.
Dù biết ý niệm trong đầu là không đúng, nhưng lão vẫn có một ý nghĩ "Chẳng lẽ bởi vì y là thân người mà ta là thân yêu sao?".
Tuy rằng trong lòng phức tạp, nhưng rất nhanh Chiếu Lê hòa thượng đã hòa hoãn tâm tính, dùng một giọng bình tĩnh nói.
"Vị tăng vân du bốn phương này, Dịch tiên sinh không ở đây, hiện giờ đã cách hôm hắn giảng kinh bảy ngày rồi."
"Bảy ngày?"
Đinh Phi Hùng có chút không thể tin, nhìn xung quanh lại nhìn người bên ngoài một chút.
"Ta đã đứng ở đây bảy ngày?"
Bảy ngày trôi qua, Đinh Phi Hùng lại không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là có một chút đói khát mà thôi.
"Đúng vậy!"
"Vậy Dịch tiên sinh đâu?"
Trên mặt Chiếu Lê hòa thượng lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
"Tiên sinh tự nhiên vẫn còn trong chùa, nếu như ngươi đã từ trong thiền định tỉnh lại, vậy chúng ta cùng nhau đi qua bái tạ tiên sinh!"
"Đúng, lý nên như vậy!"
Đinh Phi Hùng gật đầu phụ họa, cùng Chiếu Lê hòa thượng đi tới phía khách xá bên ngoài, hòa thượng gần đó nhao nhao tránh đường, tất cả đều chắp tay trước ngực hành lễ về phía hai người.
Bên ngoài, một vài khách hành hương vốn đang bàn tán nghị luận, nhưng khi hai tăng nhân đi qua, lại theo bản năng im lặng và nhường ra một con đường, Lý bộ đầu và Trương huyện úy của Tam Tướng huyện cũng ở trong đó.
Hơn nữa lúc tăng nhân vân du bốn phương đi qua hai người, cả hai đều lưu ý đến chuỗi thiết phật châu trên người y.
Trong lòng của Lý bộ đầu hiện lên vết thương trên thân những thi thể, trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng thiết phật châu đánh tới đồng thời xuyên thủng cơ thể người khác, lập tức không do dự nhiều lui về phía sau mấy bước.
Nhưng mà hai vị tăng nhân này cũng không trực tiếp đi tìm Dịch Thư Nguyên, dẫu sao nhiều khách hành hương và tăng nhân đang nhìn như thế, cùng nhau đi qua đoán chừng tiên sinh sẽ không thích, thế nên bọn họ đầu tiên là đi tới một tòa thiện phòng riêng cấm khách hành hương đi vào.
Dịch Thư Nguyên vẫn ở trong căn khách xá nhỏ lúc trước, lúc này đang múa bút viết.
Hắn dùng hai chiếc bồ đoàn chồng lên nhau làm bàn, đặt sách lên trên đó, đang tự ghi chép lại pháp môn đan thuật mình vừa chỉnh lý xong.
Nhưng mà thời khắc Đinh Phi Hùng tỉnh lại, Dịch Thư Nguyên cũng đã có cảm ứng.
Cũng không lâu lắm, một tăng tiếp khách vội vàng đi tới, vừa đến trước phòng đã đi đầu làm Phật lễ cung kính nói.
"Dịch tiên sinh, Phương Trượng đại sư sai ta tới mời ngài, nếu như ngài rảnh rỗi, kính xin đã qua bên đó một chuyến."
"Tốt, ngươi đi về trước đi, mời chuyển cáo lại Phương Trượng đại sư, Dịch mỗ một hồi sẽ đi qua."
"Vâng!"
Hòa thượng lần nữa hành lễ rồi mới rời đi.
"Sư phụ, có phải là hai hòa thượng nọ đều đã tỉnh dậy rồi không?"
"Đúng vậy, nhưng mà phiền phức cũng theo tới rồi, đi, trước qua đó xem đám bọn họ một chút."
Dịch Thư Nguyên thu bút, cán bút lập tức hóa thành quạt xếp, hắn khép sách lại, dẫn Thạch Sinh đi đến chỗ sâu của thiện phòng, trên đường đi vẫn có thể nghe thấy tăng nhân và khách hành hương ngủ lại đang nghị luận về hòa thượng tham thiền.
Phương Trượng đứng bên ngoài thiện phòng, Đinh Phi Hùng và Chiếu Lê hòa thượng vừa thấy Dịch Thư Nguyên dẫn Thạch Sinh đi tới, còn không đợi hắn đến gần, hai người đã tiến lên vài bước, lập tức chắp tay trước ngực xoay người hành lễ.
"Đa tạ tiên sinh chỉ giáo!"
"Tạ tiên sinh dạy ta!"
Bao gồm cả Phương Trượng Nghiễm Tể thiền sư ở bên trong, vài tăng nhân gần đó cũng nhao nhao hành lễ về phía Dịch Thư Nguyên, chuyện cho tới bây giờ, tự nhiên bọn họ cũng biết vị Dịch tiên sinh ngủ lại này tuyệt đối không phải người thường.
Dịch Thư Nguyên cũng nhận bọn họ thi lễ, nhìn trạng thái trên thân hai người, không khỏi cũng thấy mới lạ, phúc họa tương y.
"Tỉnh là tốt rồi, ta cũng là nhận ủy thác làm việc mà thôi, nếu như các ngươi đã học xong kinh văn, vậy không cần để ý tới Dịch mỗ nữa, ta cũng không dạy được các ngươi nhiều hơn."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Phật đạo mặc dù tốt, nhưng vẫn không thích hợp với Dịch mỗ, vốn của ta cũng đã đủ rồi!"
Dịch Thư Nguyên nhìn về phía Nghiễm Tể Phương Trượng.
"Phương Trượng đại sư, xíu nữa Dịch mỗ sẽ cáo từ rời đi, về phần Vô Pháp hòa thượng, không cần phải áy náy, Dịch mỗ có ý là, nên đuổi khỏi thiền viện thì cứ đuổi."
"Tiên sinh nói đùa, lão nạp không dám! Vô Pháp đại sư, xin thứ cho lão nạp lỗ mãng, ngã phật từ bi!"
Phương trượng nhận lỗi, Đinh Phi Hùng vội vàng đáp lễ.
"Phương Trượng đại sư nói quá lời rồi!"
Nhưng mà thần sắc của Dịch Thư Nguyên không hề có dấu hiệu vui đùa.
"Vô Pháp hòa thượng, bỏ xuống đồ đao có lẽ có thể ngộ đến vài phần Phật tâm, nhưng chưa hẳn có thể lập địa thành Phật!"
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên đã dẫn theo Thạch Sinh quay người rời đi.
Thạch Sinh liên tiếp quay lại nhìn về phía sau, nó cũng có thể nhìn thấy một chút vận số biến hóa.
Đinh Phi Hùng nhìn bóng lưng Dịch Thư Nguyên, không biết giải nghĩa lời nói của hắn thế nào, Chiếu Lê hòa thượng bên cạnh khẽ nhíu mày, trong lòng cũng không khỏi thở dài một hơi.
"Chiếu Lê đại sư, Phương Trượng đại sư, những lời vừa xong của Dịch tiên sinh có ý gì vậy?"
"Cái này, sao lão nạp có thể hiểu rõ lời nói của cao nhân được chứ."
Chiếu Lê hòa thượng suy nghĩ nói.
"Ý của tiên sinh có lẽ là chỉ Phật đạo mênh mông, muốn tinh thâm khó khăn trùng trùng điệp điệp, cần chăm chỉ khổ tu không được lười biếng!"
Giờ phút này, con đường bên ngoài Tương Sơn thiền viện khói bụi cuồn cuộn, có hàng loạt nhân mã đang chạy đến đây.
Bên trong đống tinh kỳ phấp phới, dần dần lộ ra hình dạng của bọn họ, có người cưỡi ngựa có người chạy bộ, hầu như mỗi người cầm binh khí hoặc dài hoặc ngắn đều mặc áo giáp, còn có người cầm theo cả cường cung và kình nỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận