Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 182: Đã đến phần cuối (2)

Sáng sớm ngày hôm nay, mặt trời đã nhô lên.
Dịch Thư Nguyên đứng trên một ngọn núi đối diện, nhìn về phía nơi phơi giấy.
"Tiên sinh, có lẽ sắp xong rồi hả?"
Hôi Miễn đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên hỏi, Dịch Thư Nguyên cũng có phần chờ mong trả lời.
"Đúng vậy, không sai biệt lắm..."
Đã trải qua mấy tháng gió thổi phơi nắng rồi, những bã vụn cây trúc bình thường trải qua xử lý, đã mất đi màu sắc nguyên bản, mặt ngoài đã nhiễm lên một tầng trắng như tuyết, Dịch Thư Nguyên nhìn những nguyên liệu phát sinh thuế biến này một chút, cho đến hôm nay coi như đã kết ra màu trắng.
Trần Bình Nghiệp ngáp từ trong nhà tranh đi ra, theo thói quen quét nhìn về phía tài liệu một vòng, lại nhìn xung quanh trong núi.
"Hả?"
Trần Bình Nghiệp vốn đã đảo qua đỉnh núi đối diện lại nhanh chóng quay đầu nhìn lại, lại không hề có thấy trên đỉnh núi bên đó có cái gì đặc thù.
"Chẳng lẽ hoa mắt? Cảm giác vừa nãy bên kia có người đứng...”
Trần Bình Nghiệp vỗ đầu một cái, chuẩn bị đi rửa mặt.
Mà Dịch Thư Nguyên đã mang theo Hôi Miễn rời khỏi.
Bên cạnh khe núi quen thuộc, hòn đá được nước suối cọ rửa cũng đồng dạng sắp hoàn thành thuế biến rồi.
Tựa hồ là sớm có đoán trước, cũng có thể là dạo gần đây vốn là thường xuyên đến.
Lúc Dịch Thư Nguyên đến, Hoàng Hoành Xuyên cùng tùng ông đúng lúc cũng đứng ở biên giới dòng suối.
"Ta đã nói Dịch tiên sinh trong hai ngày này sẽ tới mà?"
Hoàng Hoành Xuyên cười nói với tùng ông một câu, sau đó cùng nhau chắp tay về phía Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên đáp lễ lại, nói một câu "Hai vị tốt", sau đó đi vài bước đến bên dòng suối.
Hoàng Hoành Xuyên nhìn hòn đá, thản nhiên nói.
"Linh tính đã củng cố, sắp tới thời gian rồi."
"Đúng vậy, sắp rồi!"
Trong lúc nói, Dịch Thư Nguyên xắn tay áo phải lên, xoay người thò tay lấy hòn đá kia từ trong nước ra, giống như lúc đầu lấy hòn đá làm nghiên mực vậy.
Đợi viên đá đến trong tay Dịch Thư Nguyên, vết mực ở phía trên cũng trong khoảnh khắc hiện ra rõ ràng, chính là một "Tiểu cá chạch mực đen" giống như đúc.
Dường như là một ‘thủ bút sinh hoa’ nào đó ở trong lịch sử vẽ lên bên trên hòn đá vậy.
Dịch Thư Nguyên nhìn hòn núi đá trong tay, nhớ lại lúc hắn lấy hòn đá này làm nghiên mực.
Duyên phận chính là kỳ diệu như vậy.
Thời điểm linh tính của hòn đá củng cố cũng sắp hoàn thành.
Nguyên liệu giấy làm quạt xếp cũng đã thành, trình tự làm việc tiếp theo không hề tốn thời gian dài.
Mà gần tới tiết Thu Phân, lúa của Tây Hà thôn cũng sắp thu hoạch được rồi.
Thậm chí biên soạn huyện chí Nguyên Giang cũng đã chuẩn bị kết thúc, bất quá là cần xem lại bù vào chỗ thiếu hoàn thiện một chút mà thôi.
Dịch Thư Nguyên nhìn hòn đá hồi lâu, sau đó lại thả nó lại chỗ cũ, thầm nghĩ trong lòng, thời gian Dịch Thư Nguyên ta rời khỏi huyện Nguyên Giang, cũng sớm thôi!
"Ê, các ngươi có nghe nói hay không, bên thành Nguyệt Châu xuất hiện điềm lành!"
"Cái gì?"
"Điềm lành gì cơ, nói nhanh lên nói nhanh lên?"
Một góc thiện đường, mấy nha dịch tụ tập tán phiếm ở đó, một người trong đó đang nói về tin rất nóng hổi.
"Ha ha, trong sân một chỗ cư dân phát hiện một cây lúa!"
"Cây lúa có cái gì mà kỳ quái?"
"Cái này cũng là điềm lành?"
Những tên nha dịch khác lập tức thấy thiếu thiếu hứng thú, hơn nữa hạt lúa này còn là trong sân.
Nha dịch nói chuyện cười hì hì, sớm có đoán trước đối với phản ứng của đồng liêu, gã uống một hớp nước, tiếp tục nói.
"Cây lúa không hiếm lạ, chính là gốc cây lúa này lớn lên còn cao hơn so với người, hạt lúa trên cây lúa này, lớn như đậu phộng, như này có hiếm lạ không?"
"A?"
"Có loại việc này?"
"Không phải là ngươi bịa ra đấy chứ?"
"Sao có thể là ta bịa ra được, người huynh đệ của ta ở trong thành Nguyệt Châu tận mắt nhìn thấy, nghe nói cũng đã báo tới Thừa Thiên phủ rồi!"
"Còn có loại sự tình này?"
"Không biết nữa, ta nói cho các ngươi biết một chuyện, gia đình kia, chính là nhà mà Mạch đại hiệp đạt ngôi vị quán quân đại hội võ lâm đã từng ở qua!" Một đám nha dịch lập tức càng thêm kinh ngạc, nhao nhao hứng thú bàn luận với nhau.
Dịch Thư Nguyên đồng dạng đang ăn cơm ở thiện đường nghe động tĩnh bên kia, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, hắn cũng đã quên việc này rồi, không ngờ hạt mạ kia vậy mà còn thành thục.
Sau khi ăn xong, Dịch Thư Nguyên về tới kho sách.
So sánh cùng náo nhiệt lúc trước, thời gian bình tĩnh mới là điểm chính của huyện Nguyên Giang.
Cũng là trong loại bình tĩnh này, Dịch Thư Nguyên cũng cầm bút viết hoàn thành một chữ cuối cùng.
Đây là một tờ giấy thanh nguyên cỡ lớn, chữ Dịch Thư Nguyên viết cũng khá to, viết từ phía trên xuống dưới một câu Sừ Hòa .
Viết chữ xong, Dịch Thư Nguyên lấy con dấu ra, cũng không dính mực đóng dấu gì, mà hà ra một hơi phía trên con dấu.
Một cái hà hơi này, màu sắc con dấu cũng nổi lên biến hóa, sau đó Dịch Thư Nguyên tay cầm con dấu, đóng xuống trên giấy.
"Đùng !"
Con dấu rời khỏi mặt giấy, đã lưu lại ba chữ "Dịch Đạo Tử", mà vết mực trên mặt giấy lại cũng lập tức khô ngay, không cần phải hong khô.
Một góc của án thư, rất nhiều sách cùng chồng chung lên tạo thành một bộ Huyện chí Nguyên Giang nguyên vẹn.
Hắn chẳng những là đã biên soạn hoàn thành, hơn nữa cũng đã điều tra bổ sung đầy đủ, cố gắng làm hoàn thiện nhất.
Dịch Thư Nguyên nhìn ngoài cửa kho sách, đợi ở bên trong nơi này lâu như vậy, rất nhiều sự vật đều đã quen thuộc, nếu như không phải có truy cầu cao hơn, sống bình an ở đây cả đời thật ra cũng không tệ.
"Là thời điểm đi báo cáo kết quả rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận