Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 557: Không tính là tình cờ (1)

Mấy chữ đó là do người nào đùa giỡn khắc lên sao?
Ở nơi thiên tai kề cận này làm gì có ai có tâm tình rảnh rang mà làm như thế chứ? Chẳng lẽ là di ngôn của thần chỉ ư?
Thời gian dần trôi qua, cơn buồn ngủ ập đến, Sở Hàng cũng tiến vào mộng đẹp.
Có đôi khi, trong lúc con người đang rất mệt mỏi thì ngược lại cũng sẽ mơ rất nhiều, bởi vì ban ngày suy nghĩ cho nên giấc mơ của Sở Hàng cũng là về các loại tình thế chống thiên tai, cùng với ngồi nghiên cứu thay đổi đường nước.
Nhưng mà, có đôi khi trong giấc mơ sẽ ngược lại với thực tế, việc đang lo ở bên ngoài thực tế bên trong giấc mơ sẽ trở nên càng không ổn.
Trong giấc mơ, Sở Hàng thấy bản thân vào mấy ngày trước dẫn người đi đào đường sông, nhưng trong mơ bọn họ không hoàn thành được mục tiêu trước, ngược lại còn bị một cơn hồng thủy bỗng nhiên từ trên núi tràn xuống.
Khắp nơi đều là tiếng kêu cứu, vốn xung quanh rất nhiều đồng đội, nhưng rất nhanh trong giấc mơ chỉ còn lại một mình Sở Hàng.
Sở Hàng trong cơn lũ khó khăn di chuyển, sau đó lại nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa có một tượng đất cũng bị lũ cuốn về phía này.
"Ngang ! ".
Một tiếng gầm khinh khủng vang lên, trong nước đột nhiên xuất hiện móng vuốt của một con quái vật, "Ầm" một tiếng, lập tức đập nát tượng đất nọ, thậm chí còn tạo lên những cơn sóng lớn không sạch sẽ đánh vào Sở Hàng đang trong cơn lũ.
Toàn thân Sở Hàng run lên, thoáng cái tỉnh lại, y mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy bản thân đang ở trong phòng mình, nhưng cảm giác khủng hoảng trong lòng vẫn không tan biến, trái tim đập bịch bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ôi, chỉ là mơ, chỉ là mơ."
Tỉnh mộng thở liền mấy hơi, sau đó Sở Hàng mới nhớ rõ việc hôm ấy đã hoàn thành cũng không có tổn thất quá mức nghiêm trọng, lúc này mới dần dần an tâm.
"Oa oáp! ờ ! ".
Trời còn chưa sáng, Sở Hàng cảm thấy bản thân chưa ngủ được bao lâu, hắn lại nhắm mắt, lần nữa ngủ say.
!
Trên đỉnh núi ngoài thành Đăng Châu, áp lực của Dịch Thư Nguyên cũng dần nhẹ bớt.
Lần này khác với lần ở Trường Phong Phủ, Sơn Hà Xã Tắc đồ không chỉ đơn giản là hấp thụ thủy khí mà còn phải chống lại cả thiên tai, cho nên bản thân Dịch Thư Nguyên cần khôi phục nguyên khí, đồng thời cũng cần áp chế khí số trong tranh.
Nhưng Dịch Thư Nguyên đã chứng kiến trước khi đội ngũ khâm sai đến, hai cỗ vận số đang chiến đấu, trong đó có một cỗ cũng đồng thời có sự trợ lực của hắn.
Tới nay đã trôi qua nửa tháng, chống thiên tai đã có hiệu quả rõ ràng, mấu chốt là trong lòng vạn dân Lĩnh Đông đã có sự tín nhiệm vô cùng cao, tình thế vận số hội tụ đã bắt đầu có xu thế áp đảo.
Sơn Hà Xã Tắc đồ bị Dịch Thư Nguyên trấn áp cũng bắt đầu ổn định lại, thủy khí cùng với kiếp số chậm rãi vững vàng, cũng chầm chậm bị luyện hóa.
"Vù vù."
Trước ánh bình minh ngày hôm nay, Dịch Thư Nguyên thở dài một hơi, đây là khoảnh khắc hắn cảm thấy thoải mái nhất trong khoảng thời gian này.
Cảm nhận được khí tức của Dịch Thư Nguyên biến hóa, Hôi Miễn ngậm một con rắn bay từ xa bay trở về.
Dịch Thư Nguyên cầm Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay, đồ trên bạch quang cũng dần dần thở bình thường lại, đi đến sát mép vách núi, nhìn ra đại địa phía xa.
"Chỉ là đè lại vận số, vẫn không tính là khôi phục, không thể không nói triều đình hiện giờ cũng rất có đảm đương."
Mặc dù thành Đăng Châu ngay cả tường thành cũng đã sụp đổ, nhưng cơn lũ trong nội thành đã rút xuống, đoán chừng vào thời gian gần nhất sẽ bắt tay vào khôi phục, rất không có khả năng bắt đầu từ số không lựa chọn thành lập Đăng Châu thành khác.
"Tiên sinh, muốn ăn không, ta nướng cho ngài một con?"
Dịch Thư Nguyên cúi đầu nhìn qua, Hôi Miễn giơ một con đại xà mập bị cắn mất đầu, phần cổ không ngừng rớt máu, nhìn màu sặc sỡ tám phần mười là một con độc xà.
Tuy nghe nói vị thịt rắn rất ngon, nhưng Dịch Thư Nguyên hiển nhiên sẽ không ăn mấy món dân dã đó.
"Ngươi ăn đi, ăn nhanh, chúng ta đi xuống dưới nhìn xem."
Hôi Miễn ngậm con rắn, dùng móng vuốc móc vào lông ở lồng ngực, móc ra một viên cầu được lá sen bao bọc."
"Tiên sinh, ta nói đùa thôi, trong này có đồ ăn ngon."
Dịch Thư Nguyên vẫn lắc đầu, nhìn về Đại Thông Hà ở chân núi.
!
Sau buổi hừng đông, bên bờ Đại Thông Hà ngoài thành Đăng Châu có người dân tụ tập, do thân hào trong thôn dẫn đầu, mọi người quỳ lạy bái về phía sông lớn.
"Đa tạ Hà Bá lão gia phù hộ!"
"Đa tạ Hà Bá lão gia phù hộ…"
"Tạ Hà Bá lão gia tiêu trừ hồng thủy!"
"Cầu lão gia phù hộ cho chúng ta bình an!"
Những người này, nói nhiều thì không nhiều mà nói ít thì không ít, tổng cộng trên dưới mười người, phần lớn là người già, trong tay mỗi người cầm một bó hương.
Dịch Thư Nguyên hóa một thân áo đạo bào mộc mạc màu xám, đứng cạnh nhìn những người vóc dáng tiều tụy, không khỏi khẽ nhíu mày.
"Tức chết ta! Đại công lao trị thủy, đã bay đến tay của tên Thủy Thần Đại Thông Hà rồi ư? Tiên sinh ngài còn chưa có lên tiếng đâu, coi như là cho Lý Khiêm tu miếu cũng tốt hơn là tên vô lại này!"
Hôi Miễn núp sau vai Dịch Thư Nguyên tức giận vô cùng.
Sắc mặt Dịch Thư Nguyên không thay đổi gì, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là có sự góp phần từ Hồng Úy báo mộng, đúng thật là gấp gáp khó dằn nổi mà, thành Đăng Châu vẫn còn trong hỗn loạn đấy?
Hắn không để ý đến tình hình bên cạnh bờ nữa, mà nhìn qua cửa thành đã mất đi cánh cửa.
Rất nhiều thanh niên trong thành đang dọn dẹp lại các phòng ốc đổ nát, kiểm tra xem các tòa nhà vẫn còn tồn tại có ẩn chứa tai họa ngầm nào không.
Đương nhiên, một số khu quần cư cùng thôn trấn ngoài thành tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi cơn lũ lụt.
Nhưng dù sao thành Đăng Châu cũng có tường thành bảo hộ, hơn nữa kiến trúc dày đặc, tốc độ ập đến của hồng thủy chậm hơn nhiều, tuy rằng vẫn không thoát khỏi cảnh ngâm mình trong lũ, nhưng sau khi nước hạ tình hình nơi đây vẫn tốt hơn đa số nơi khác.
Dân số tử nạn trong nội thành Đăng Châu cũng ít hơn những chỗ khác, có lẽ đấy là lý do tại sao có đám người rảnh rang ấy, trong tình hình cuộc sống như thế này vẫn đi vái lạy Hà Bá.
Nơi có khả năng tổn thất nghiêm trọng nhất thành Đăng Châu là nơi bắt đầu nguồn thiên tai bộc phát, Tri Châu kinh ngạc dẫn theo quan viên cùng đi xem xét bờ sông, không rõ tại sao nước sông lại dâng cao đột ngột, dẫn đến quan phủ thành Đăng Châu lúc bắt đầu tổ chức không có hiệu quả.
Bên phía thành Đông đã dọn dẹp ra một khu vực lớn, xây dựng vài cái lều, để cho dân tị nạn có thể tạm thời trú ẩn, thậm chí còn có quan lại điều động nhân thủ nấu cháo.
Đương nhiên, vẫn là câu nói kia, cháo cũng chỉ có thể giúp dân không bị chết đói.
Vô số đứa trẻ trông mong vây quanh bếp lò của quan phủ, bọn chúng đều là trẻ trong quá trình phát triển thân thể, đói vô cùng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận