Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 613: Hai phần sử sách (1)

Cuối cùng, sự điên cuồng của Trùng Yêu khiến cho những võ giả khác không thể tiếp cận, nói thật cũng không dám tiếp cận, mà đàn châu chấu cũng giống như điên che khuất bầu trời, thậm chí còn dập tắt bó đuốc trong tay các võ giả.
Vô tận châu chấu hình như đều có ý thức của mình, thậm chí thay đổi thiên tính thích ánh quang, không ngừng tập trung về phía Trùng Yêu.
Loại tình huống này quá mức quỷ dị, người quan phủ không ngừng rống to để cho dân chúng lui về phía sau, rất nhiều dân chúng cũng nhao nhao sợ tới mức chạy tứ tán, thậm chí có người té ngã.
Sở Hàng ở phía xa cũng thấy sởn cả tóc gáy, thậm chí theo bản năng nhìn về phía Giản Luật bên người, xác thực mà nói là Thiên Tử Kiếm được cõng sau lưng Giản Luật.
"Đại ca !"
Mạch A Kha lo lắng hô hào, nàng ta cũng giống như những võ giả xung quanh, đã bị đàn châu chấu điên cuồng ép cho không thể không lui về phía sau, loại tình huống nhìn cũng không nhìn thấy này, tùy tiện tới gần ngược lại là vướng víu.
Côn trùng vỗ cánh và kêu to càng gây tạp âm vô tận, khiến người ở gần đó dù có kêu gọi cũng mơ hồ không rõ.
Hơn trăm võ giả vừa rồi còn cùng nhau kết trận đối kháng yêu vật, giờ phút này phảng phất đều thành từng tòa đảo đơn độc.
Dưới tình huống như vậy, chỉ có Mạch Lăng Phi mới có thể chém giết với Trùng Yêu trong lúc hỗn loạn.
Đây không phải là chém giết đơn thuần giữa người và yêu, cũng là chém giết giữa người và tai kiếp. Trùng Yêu bộc phát tiềm lực cuối cùng, vô số châu chấu bên cạnh nó vỡ nát, hóa thành từng luồng khí tức bay vào trong miệng nó. Ngay cả chân trùng gãy lúc trước cũng đã mọc ra trở lại.
Tuy nhiên, ngược lại chiến ý của Mạch Lăng Phi còn cao hơn, đã quen thuộc với sáo lộ của yêu quái này, đã quen với sự ồn ào của côn trùng, dưới tình huống như vậy, ngược lại trong lòng lại sáng sủa.
Kiếm trong tay dường như đã biến thành tứ chi, dưới sự chuyển động của Mạch Lăng Phi, ngăn cản những chân trùng nhanh như tia chớp.
Nhìn như dưới thế công của bầy trùng và Trùng Yêu không cách nào tới gần đối phương, nhìn như nội lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao, chân khí cũng đã còn thừa không có mấy, nhưng Mạch Lăng Phi lại một chút cũng không vội vàng xao động, thậm chí đang cẩn thận cảm thụ biến hóa võ học của bản thân.
Mặc dù vết thương trên người ngày càng nhiều, vết máu khiến cho đám châu chấu càng thêm điên cuồng, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, hoặc là lấy vết thương nhỏ thay thế vết thương lớn.
Trong võ lâm đã khó tìm địch thủ, Mạch Lăng Phi đã rất lâu không cảm nhận được loại chiến đấu sinh tử cách xa nhau này.
Hơn nữa mặc dù nội lực đã sắp hao hết, nhưng chân khí lại tựa hồ có chỗ khác biệt, cùng thân thể và tinh thần liên quan, chiến ý của Mạch Lăng Phi càng thịnh, thì chân khí sinh sôi không ngừng, giống như có một khí mạch, nối liền thể phách và thần hồn.
Giờ khắc này Mạch Lăng Phi dường như trở lại lúc trước, về tới trước hang đá trong Đại Tuyết Sơn, trở lại đêm mà tiền bối lúc trước truyền thụ Thanh Tâm Quyết.
Tổng cương của Thanh Tâm Quyết cũng theo thanh âm của Dịch Thư Nguyên hiện lên trong trái tim:
"Tâm tùy ý bất tùy, tâm quan niệm bất quan, dĩ tĩnh thể động, dĩ động sấn tĩnh, thủ trụ tự thân thiên địa, nhâm do sơn thủy ngao du!"
Trước mắt không còn là Yêu Trùng đơn thuần hay châu chấu phô thiên cái địa nữa, mà là cuồng phong bạo vũ. Chẳng qua đó chỉ là sấm sét chớp giật, tranh phong với tai ương gió mưa tai kiếp!
"Keng..."
Tiếng kiếm minh hưởng, kinh mạch toàn thân Mạch Lăng Phi chấn động, nội lực hoàn toàn biến mất, chuyển thành chân khí đại thịnh.
Trong nháy mắt này, tâm thần đã hóa tất cả thế công của trùng yêu và bầy trùng thành một loại quỹ tích yên lặng. Mà kiếm thế của Mạch Lăng Phi biến đổi, xuyên thẳng lách qua những quỹ tích này, những nơi đi qua châu chấu đều nát bấy.
Chân trùng sắc bén nhanh như thiểm điện kia cũng trở nên chậm chạp, thậm chí có thể dễ dàng đoán được quỹ tích của chúng.
Mỗi lần lóe lên là mỗi lần né, lại nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, treo ngược từ trên không trung xuống dưới, một đạo kiếm quang sắc bén đâm đến trước mặt Trùng Yêu.
"Phốc!"
Một kiếm này đâm vào đỉnh đầu của Trùng Yêu!
"Ngao !"
Trùng yêu kêu gào thê lương thảm thiết. Cũng chính thời khắc này, tai khí châu chấu bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.
Đàn châu chấu tán loạn, khôi phục đặc tính của côn trùng bình thường, hơn nữa càng trở nên tản mạn, con trước ngã xuống, con sau tiến lên bay về phía đống lửa, đồng thời cũng lộ ra thứ vốn bị đàn côn trùng che đậy.
Mạch Lăng Phi đứng trên lưng con Trùng Yêu, quần áo của y nhiều chỗ rách nát, khắp người đều là vết máu, nhưng ngược lại yêu vật khổng lồ nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị tru sát.
Một thanh trường kiếm được rút ra từ đỉnh chóp của yêu vật, Mạch Lăng Phi cầm kiếm khẽ run lên liền đánh tan máu trùng ở phía trên, tươi cười giơ kiếm lên ra hiệu với Mạch A Kha.
Đám võ giả lập tức hoan hô!
Tuy nhiên nơi này là một khâu mấu chốt để đối kháng với yêu vật, theo góc độ của rất nhiều bách tính mà nói, chỉ là một góc của toàn bộ Thiển Thương huyện đối kháng với dịch châu chấu.
Bên cánh đồng rộng lớn, một đống củi lớn đốt cháy suốt một đêm, đến trước bình minh, thi thể châu chấu trên đồng ruộng trải một lớp thật dày, khắp nơi đều là mùi khét.
Khi nạn châu chấu dần bị khống chế, ít nhất trong mắt dân chúng Lĩnh Đông, tai họa của Lĩnh Đông đã qua đi.
Dù sao mưa thuận gió hòa, nạn châu chấu cũng tiêu tan, tuy quả thật có không ít nơi gặp tai họa, nhưng hiện tại Lĩnh Đông vạn chúng một lòng, năm ngoái đều đã sống qua, giúp đỡ lẫn nhau chống đỡ sống qua năm nay là không có vấn đề lớn.
Nhưng mà ở trong mắt Tề Trọng Bân và một số người, tự nhiên còn có một mối họa cuối cùng chưa giải quyết.
Thành Đăng Châu, ban đầu là nha môn quan thự Đăng Châu, hiện giờ kiêm cả Chấn Hưng Tư Mã phủ, dưới tình huống triều đình còn chưa bổ nhiệm chức mới lên Tri Châu Đăng Châu, Sở Hàng cũng thực chất là sử dụng quyền chức Tri Châu.
Hôm nay trên thư án, Sở Hàng lại nhận được rất nhiều công văn, trong mấy châu khác ở Lĩnh Đông, từ châu thành cho tới huyện trấn, quan viên các nơi đều báo cáo tình hình tai họa, ngay cả một số nơi bị châu chấu ăn sạch, cũng đang chuẩn bị hoặc đã gieo mùa vụ mới.
Tri Châu mấy châu đều sắp xếp lại các loại nội dung công việc trong năm, hy vọng Sở Hàng thượng tấu triều đình, tấu báo thành quả Lĩnh Đông.
Nói cách khác, Lĩnh Đông đã vượt qua rồi, quan viên các nơi ngoài mừng rỡ cũng muốn thỉnh công, dù sao ai cũng biết hoàng thượng rất coi trọng khối này.
Nhưng Sở Hàng lại chậm chạp không viết tấu chương, giờ phút này ngồi trước công án, cũng xem xong công văn các nơi, lại bổ sung tấu chương đã chuẩn bị từ trước.
Giản Luật cùng một thị vệ khác liếc nhau, người trước nhịn không được hỏi.
"Đại nhân, còn không thượng tấu triều đình sao? Hoàng thượng nhất định vô cùng chờ đợi tin tức tốt từ Lĩnh Đông!"
Sở Hàng lắc đầu.
"Chờ một chút, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, ta sợ tình hình tai họa lặp đi lặp lại!"
Sở Hàng đang chờ cái gì? Có lẽ chính y cũng nói không rõ lắm, chỉ có một cảm giác mơ hồ như vậy, làm cho y rõ ràng tình hình tai nạn cũng không phải là thật sự đã kết thúc.
Lúc này có quan sai vội vàng từ bên ngoài đi tới bên ngoài nha môn làm việc.
"Bẩm báo đại nhân, vị Thiên Sư kia tới, nói, nói là... Muốn tới mượn đại nhân một món đồ!"
Nghe tiếng quan sai có chút do dự, trong lòng Sở Hàng khẽ động, lập tức đứng lên.
"Đi, chúng ta qua đó!"
Sở Hàng vừa ra khỏi công thự, hai vị thị vệ thân cận cũng cùng nhau đuổi theo, tên quan sai thông báo kia sửng sốt một chút, cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Ài ài ài, đại nhân, ngài còn chưa nghe ta nói Thiên sư muốn mượn cái gì!"
Sở Hàng để lại một nhúm râu, chỉ cười không nói gì, bước chân vội vàng đi ra ngoài nha môn, nơi đó có một lão nhân tóc bạc mặt hồng đang chờ.
Không đề cập tới bệnh dịch ở Triệu Châu, ngay cả lúc diệt châu chấu, vị Thiên Sư Đại Dong này cũng đã gặp mặt. Cho nên nha môn Đăng Châu có thể tin tưởng đây đúng là Thiên Sư được triều đình thừa nhận.
Tề Trọng Bân còn chưa nói gì, Sở Hàng đã đi về phía bên kia trước chắp tay chào hỏi.
"Thiên Sư, Sở mỗ đã chờ nhiều ngày rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận