Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 509: Tẩu thủy (1)

Từ khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, mùa đông giá lạnh dần dần thể hiện ra uy lực trong địa phương bốn mùa như mùa xuân này, rét lạnh không chỉ đơn giản là một chút.
Trước giờ toàn bộ Vụ Trang chưa từng trải qua hoàn cảnh như thế, dẫn đến quần áo mùa đông của mọi người thiếu nghiêm trọng, mà trời đông giá rét như thế tự nhiên không thể làm việc, chỉ cần đi ra ngoài chạy một vòng cũng cần dũng khí rất lớn.
Nhưng mà rất hiển nhiên, Dịch Thư Nguyên không hề thiếu khuyết loại dũng khí đó, hôm nay trong ngày đông, hắn và Thạch Sinh cùng với một số học trò nhỏ mặc quần áo dày đặc, chạy đến bên ngoài trang.
"Oa, dòng sông cũng kết băng!"
"Núi cũng trắng xóa hết rồi!"
Dòng sông nguyên bản chảy ra từ chỗ sâu trong núi đã hoàn toàn kết băng.
Đám nhỏ tỏ ra thập phần hưng phấn, ngay cả Thạch Sinh cũng giống như thế.
Dịch Thư Nguyên nhìn núi lớn xa xa, lông mày không khỏi nhíu lại, biến hóa nơi đây hình như nhanh hơn, cũng khoa trương hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Linh khí hoạt động mạnh hơn, nhưng thi pháp vẫn khó khăn như trước, mặc dù hắn có thể lấy đạo của bản thân tác động thế giới, nhưng không cách nào tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
"Ài, không ngờ một lần đợi lại lâu như vậy."
Người nói chuyện chính là Tào Ngọc Cao, y cũng đi theo ra ngoài, so với những người khác, y cảm thấy buồn bực hơn nhiều lắm, cả ngày phát sầu bởi vì không thể quay về Thiên Đình.
Rời đi lâu như vậy, tuy rằng lúc trước đã từng để lại tin, nhưng Tào Ngọc Cao tự giác coi đây là bởi vì việc tư mà rời khỏi vị trí công tác, trở về khẳng định sẽ bị giáng tội.
"Đúng vậy."
Dịch Thư Nguyên chỉ lên tiếng như vậy, nhưng tâm tư không có ở trên người Tào Ngọc Cao, một đoàn người dọc theo bờ sông không ngừng đi về phía trước, chưa tới nửa giờ, đã dẫn theo mấy hài tử vui đùa ầm ĩ trong tuyết đến trước sân căn nhà tranh.
Chân núi phương xa xuất hiện hai thân ảnh từ đi tới, chính là Tư Tử Xương và lão nhân đã đổi tên về Công Tôn Dần.
Thậm chí Tư Tử Xương cũng đã đến nhà tranh gần sông ở cùng một chỗ với sư đệ, bây giờ trên lưng hai người đều cõng theo bó củi rất khoa trương, củi chẳng những to dài, thậm chí còn cao hơn so với đỉnh đầu một đoạn.
Giờ phút này lão đầu Công Tôn Dần hơn 80 tuổi lại tỏ ra không hề thua kém bao nhiêu so với Tư Tử Xương tráng niên khỏe mạnh, nhưng mà Tư Tử Xương đi ở phía trước vẫn mở miệng châm chọc nói.
"Hôm nay ta chặt củi ít nhất nặng hơn ngươi 20 cân, ngươi còn chậm rì, nếu không phải phải đợi ngươi, ta đã sớm trở về rồi!"
Công Tôn Dần nắm thật chặt dây thừng bó củi mắng lại.
"Một tên tráng niên khỏe mạnh lại đi so cùng một lão nhân hơn 80 như ta, ngươi không thấy mất mặt hả? Nếu như ta trẻ 20 tuổi, sợ là ngay cả gót chân của ta ngươi cũng không thấy!"
Tuy là hai người có mắng chửi lẫn nhau, nhưng lại thần kỳ không có giương cung bạt kiếm như lúc trước.
"Công Tôn gia gia, Tư đại thúc."
"Trên núi chơi có vui không?"
"Có phải tuyết rất dầy không?"
"Ài!"
"Không vui."
Một đám hài tử bao gồm cả Thạch Sinh tiến lên, vây quanh bên cạnh hai người hỏi thăm, cùng họ trở về trong sân, Công Tôn Dần không có phản ứng quá nhiệt liệt, ngược lại Tư Tử Xương đáp lại một câu.
Hai bó củi to nặng tới gần 400 cân, hai người bỏ xuống sau đó riêng phần mình bóp vai nghỉ ngơi, bọn họ đương nhiên không dùng hết chỗ củi này, đa số sẽ phân phát cho người cần đến trong thôn trang.
Dịch Thư Nguyên đi tới, thấy trên bó củi dính không ít tuyết đọng, không khỏi dò hỏi.
"Trên núi có mưa tuyết?"
"Đúng vậy, hơn nữa còn không nhỏ."
Tư Tử Xương nhìn về phía ngọn núi, nhíu mày nói.
"Hơn nữa ta cứ cảm thấy, hình như núi bên đó rộng hơn rất nhiều, sương mù cũng nhạt đi."
Dịch Thư Nguyên nhìn theo ánh mắt của Tư Tử Xương, trên ngọn núi bị bao trùm bởi một tầng tuyết trắng xa xa, rất nhiều địa phương trước kia bị sương mù che đậy bây giờ đã rõ ràng không ít, giống như cảnh trong tranh đã trở nên lớn hơn.
Hơn nữa khi nhìn bao quát ngọn núi xa, Dịch Thư Nguyên có một loại cảm giác đang trở nên ngày càng mãnh liệt.
Cho dù biết rõ trong đây khẳng định không cho phép suy diễn, nhưng Dịch Thư Nguyên vẫn không nhịn được bấm ngón tay tính toán, tuy rằng kết quả mơ hồ, nhưng lại phù hợp với một trực giác xấu nào đó của hắn.
Dịch Thư Nguyên nhìn Công Tôn Dần đang nghỉ ngơi một bên, tuy rằng vẫn là bộ dáng lão nhân, nhưng bây giờ mặt mày hồng hào, thoạt nhìn thân thể cường tráng hơn so với trước kia không ít, chỉ là khi nhìn tới hài tử vui đùa ầm ĩ bên đó, ánh mắt lộ ra một loại phức tạp.
Trên lý luận, biến hóa của thế giới này có liên quan rất lớn cùng tâm cảnh của Công Tôn Dần, nhưng bây giờ biến hóa cũng có chút khác thường.
"Công Tôn đạo hữu, ngươi có cảm thấy thế giới này càng ngày càng giả không?"
Bây giờ đương nhiên Công Tôn Dần biết rõ Dịch Thư Nguyên là nhân vật tiên đạo khó lường, mặc dù ngày bình thường sinh hoạt cùng mọi người, nhưng liên quan đến loại vấn đề này gã cũng không dám chậm trễ.
"Tình cảm rất phức tạp, biết rõ vốn đều là giả dối, nhưng mà phụ mẫu và người thân trước đây, cùng hết thảy sự vật quen thuộc, những ký ức đó đều ở trong đầu ta, cũng đại biểu rằng ta dây dưa quá sâu, nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi."
Công Tôn Dần cân nhắc cẩn thận sau đó trả lời, nhưng Dịch Thư Nguyên lại từ chối cho ý kiến.
"Như vậy bọn họ thì sao, phụ mẫu của ngươi thì sao, hương nhân nơi đây thì sao?"
Dịch Thư Nguyên chỉ tới bọn nhỏ chơi đùa bên đó.
Tư Tử Xương vẻ mặt lạnh lùng, sau khi để ý tới biểu cảm của Dịch Thư Nguyên thì khẽ nhíu mày, so với sư đệ, trong lòng của gã, đạo hạnh của Dịch Thư Nguyên đã cất cao đến mức siêu việt cả sư phụ, cho nên gã cũng càng để ý đến phản ứng của Dịch Thư Nguyên hơn.
"Dịch tiên sinh, ngài có gì muốn chỉ giáo sao?"
Giờ phút này Tào Ngọc Cao cũng không ngắm cảnh nữa, đi vào trong nội viện.
Quạt xếp trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra, chuyển động vài vòng trên đầu ngón tay, quạt xếp quay vòng giữa ngón tay của hắn, hấp dẫn ánh mắt của ba người xung quanh.
Đợi quạt xếp dừng lại, Dịch Thư Nguyên ý vị thâm trường nhìn Công Tôn Dần mở miệng.
"Đây là kiếp nạn vô thường, không đổi khó phá, cường ngạnh biến cũng chưa chắc có thể phá."
Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cũng có thể là do độ cao khác biệt, đến thời khắc này, có thể nói rằng Dịch Thư Nguyên đã khám phá nơi đây, nhưng nói thẳng ra chưa hẳn đã tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận