Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 414: Xém chút nữa bị lừa rồi (2)

Trong hai mắt Sở Khánh Lâm như có ánh sáng, ngón tay không hề nhỏ nhưng lại hết sức linh hoạt, kết hợp với những gì dạo gần đây trau dồi, hoàn thiện từng chỗ, đống đất sét trong tay ông đã trở thành từng kiện tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Có thể đích thân hoàn thành một tòa Long Cung trong nước, thậm chí là xếp đặt thiết kế một số thứ mà những tòa cung điện bình thường hầu như khó có thể hoàn thành, đối với Sở Khánh Lâm mà nói, cảm giác thành tựu cực lớn.
Cho tới giờ khắc này, Đại Trọng mới thấp giọng giới thiệu Sở Hàng với thủy tộc xung quanh, biết được đây là nhi tử độc nhất của Sở Khánh Lâm, đám thủy tộc nhao nhao trịnh trọng ân cần thăm hỏi.
Thật ra trong lòng Sở Hàng hết sức e ngại, nhưng vẫn tận lực bảo trì kiềm chế đáp lễ lại từng kẻ.
Sở Hàng có thể cảm giác được, thủy tộc nơi đây thật sự rất tôn kính phụ thân.
Khi Sở Hàng còn bé đã biết rõ, quan hệ giữa gia gia và phụ thân rất cứng, bởi vì kì kĩ tuyệt xảo mà phụ thân ưa thích ở trong miệng gia gia lại giống như là mê muội mất cả ý chí.
Về sau quan hệ giữa Sở Khánh Lâm và Sở Hàng càng cứng, bởi vì Sở Hàng trong mắt Sở Khánh Lâm cũng là mê muội mất cả ý chí, không chịu chuyên tâm đọc sách.
Mà trong lòng Sở Hàng cũng thấy không phục, dẫu sao gã rõ ràng phụ thân có đức hạnh gì, không phải cũng là mê muội mất cả ý chí giống gã sao.
Nhưng mà giờ phút này Sở Hàng bỗng nhiên hiểu ra, phụ thân trút xuống một chuyện liền có thể hết sức chuyên chú, thậm chí có thể hòa mình cùng những yêu quái này, không hề có gì giấu nhau, còn mình có đôi khi còn dùng gia gia để phản ngược châm biếm phụ thân.
Ta mới thật sự là mê muội mất cả ý chí, là đứa con bất hiếu.
"Sở công tử, sở dĩ Khánh Lâm công gầy gò, cũng không phải là do chúng ta gây nên, mà do liên quan tới thần hồn, tuy có hao tổn nhưng lợi lớn hơn tệ, đợi xây dựng cung điện thành công, Long Vương đại nhân chắc chắn sẽ trọng thưởng lệnh tôn!"
Lão giả nói đến đây, chợt thấy bên đó có người tới, lập tức dặn dò một tiếng.
"Long Vương đại nhân tới rồi, mau theo ta hành lễ!"
Một đám thủy tộc cũng nhao nhao tiến lên khom mình hành lễ, ngay cả Sở Khánh Lâm cũng tạm thời thả ra đồ vật trong tay đứng dậy chắp tay.
"Bái kiến Long Vương đại nhân!"
"Khánh Lâm công không cần đa lễ! Vị này chính là?"
Giang Lang trịnh trọng đáp lễ về Sở Khánh Lâm, thật ra y rất cảm tạ Sở Khánh Lâm, nhưng giờ phút này cũng nhìn thấy Sở Hàng tồn tại, biết rõ đối phương là ai, nhưng vẫn hỏi lại một câu.
"À, vị này chính là tiểu nhi Sở Hàng, lo lắng cho an nguy của ta, cho nên hôm nay cùng đến xem!"
Không giống sau khi tỉnh có nhiều tình huống không rõ, bây giờ tư duy của Sở Khánh Lâm nhanh nhẹn vô cùng, vì sao đêm nay nhi tử xuất hiện, ông suy nghĩ một chút là minh bạch ngay, thật ra trong lòng cũng rất là cảm động.
Mấy năm gần đây quan hệ phụ tử hai người hòa hoãn không ít, đến cùng vẫn là máu mủ tình thâm.
"Thì ra là Sở công tử! Kẻ hèn này Giang Lang, chính là chủ nhân thủy hệ Hồ Trường Phong!"
Lúc Sở Hàng nhìn thấy Giang Lang đã cảm thấy có chút quen thuộc, giờ phút này nghe tên, lập tức mở to hai mắt nhìn, hồi tưởng lại người sau hồng thủy lúc trước.
"Nguyên lai… Ách, Sở Hàng bái kiến Long Vương đại nhân Hồ Trường Phong!"
Giang Lang mang theo vui vẻ, nhìn Sở Khánh Lâm bên kia.
"Khánh Lâm công ở đây an tâm công vụ, Giang mỗ đích thân dẫn lệnh lang đi thưởng thức Hồ Trường Phong một chút!"
Sở Khánh Lâm cũng không có gì lo lắng, nhìn nhi tử Sở Hàng tuy rằng kinh ngạc lại không sợ, liền gật đầu bắt đầu công tác của mình.
Giang Lang cười hắc hắc với Sở Hàng, sau đó ngự một đạo nước chảy dẫn Sở Hàng đi xa.
Thủy tộc xung quanh bao gồm cả lão Quy đều hết sức kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại vây quanh tới cạnh Sở Khánh Lâm, bắt đầu nghiên cứu thảo luận công việc.
Giang Lang dẫn theo Sở Hàng du lãm trong phạm vi ngoài cung điện, nhìn chỗ này chỗ kia, xem những tòa kiến trúc hoặc đã xong hoặc đã có đường nét, có cao lớn uy nghiêm, có khéo léo tinh xảo, khắp nơi phối hợp rất hợp lý, đều có nét đặc sắc riêng.
"Sở công tử, đây là Long Cung phụ thân ngươi xây dựng cho ta, nhân thế có câu nói gọi là ngọa hổ tàng long, nhân gian không ít kỳ nhân dị sĩ!"
"Long Vương đại nhân, người ở ngoài cửa nhà ta hồi trước chính là ngài đúng không? Ngài đã sớm quen biết cùng Dịch tiên sinh?"
Sở Hàng vừa thấy hoa mắt trong lòng cũng chấn động, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng, thậm chí trong lòng của gã còn nghĩ đến, con giao long trong miệng Dịch tiên sinh lúc trước, không phải là Long Vương trước mắt đi?
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Giang Lang cười ha hả.
"Ta và lão Dịch chính là giao tình cùng trải qua sinh tử, cùng nhau ngăn cản hạo kiếp lũ lụt, cùng nhau chém đám yêu ma quỷ quái."
Nói đến lúc này, trái tim Giang Lang khẽ nhúc nhích, hỏi thăm một câu.
"Đúng rồi, ngươi quen biết hắn từ khi nào?"
"A, là lúc ta đi thăm cữu cữu bên huyện Nguyên Giang, lúc mới gặp gỡ còn là ở trên núi cơ."
Thần sắc Giang Lang hơi động, tỉ mỉ lắng nghe Sở Hàng kể lại, những việc này lão Dịch có lẽ sẽ không đề cập, y cũng không nói mình không biết, chỉ là nói bóng nói gió mà thôi.
Hai người đến bên cạnh một chiếc thuyền đắm trong hồ, ngồi trên mạn thuyền tự nói chuyện, Sở Hàng cũng kể đến lúc Dịch Thư Nguyên rời khỏi huyện Nguyên Giang.
Nhưng mà Sở Hàng không có nói tới cảnh trong mơ của mình.
"Về sau ta lại gặp phải tiên sinh ở bên ngoài kinh thành, thế là mời hắn tới trong nhà làm khách, chỉ là không nghĩ vậy mà gặp lũ lụt!"
Giang Lang khẽ gật đầu, may mắn ngươi mời lão Dịch tới làm khách, có lẽ đây cũng là bên trong tối tăm tự có định số mà tiên đạo thường nói đi.
"Cũng coi như là hữu duyên!"
Giang Lang cảm khái một câu, sau đó rơi vào trầm mặc, đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ những cái khác.
Nói như vậy, lão Dịch còn có một ngôi nhà trong huyện Nguyên Giang? Còn có một người đệ đệ ruột?
Bây giờ coi như là đã rõ ràng gốc gác của lão Dịch rồi, Giang Lang có chút cao hứng, lại tựa hồ có chút mất mác.
"Không đúng!"
Sở Hàng đột nhiên bị tiếng hô của Giang Lang dọa cho hoảng sợ, trong lòng hoảng hốt, còn cho là mình để lộ cái gì.
"Hả? Sao vậy Long Vương đại nhân, tại hạ nói sai chỗ nào sao?"
Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Sở Hàng, Giang Lang phục hồi lại tinh thần nhanh chóng trấn an, phàm nhân yếu ớt hay ưu sầu, vừa nãy chắc là đã dọa gã.
"À, Sở công tử chớ trách, chỉ là Giang mỗ đột nhiên nhớ đến việc bên cung điện, cũng không phải là nội dung chúng ta vừa mới nói chuyện."
"Là như vậy sao."
"Đúng vậy!"
Giang Lang gật đầu cười, tầm nhìn chuyển đi, thấy cá bơi tự do tự tại trong thủy thảo cùng lòng sông kiếm ăn.
Mẹ nó chứ, xém chút nữa là bị lừa rồi, Dịch Bảo Khang kia tính toán đâu ra đấy cũng là 60 đến 70 tuổi.
Lão Dịch đó có tu vi gì?
Mạnh mẽ khống chế thủy trạch khí, luyện chế Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
Gảy đàn ngự kiếm chém đầu Bắc Mang!
Coi như là tiên nhân đầu thai vượt qua được mê hoặc trong thai, cho là hắn bắt đầu tu hành từ trong bụng mẫu thân đi, con mợ nó ai trong vòng 100 năm liền có thể có đạo hạnh này? Lừa gạt quỷ đấy à!
Giang Lang nhìn thoáng qua Sở Hàng hình như có chút lo sợ bất an, không khỏi lộ ra một nụ cười, phàm nhân thật dễ bị dọa.
Suy nghĩ trong lòng lại tiếp tục kéo dài!
Hơn nữa lão Dịch biết biến nha, biến hóa còn thiệt giả khó phân biệt, không, cho dù bên ngoài có thể gạt người, nhưng vận số thậm chí là đạo vị không thể lừa được người.
Dịch Bảo Khang? Dịch Thư Nguyên?
Rất khó nói thân phận Dịch Thư Nguyên này là huynh trưởng của Dịch gia, hay là do hắn chuyên môn biến hóa ra nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận