Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 475: Nhật nguyệt tinh thần cùng tồn tại (1)

Ban đêm, Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An uống hơi nhiều đã nằm ngủ, Triệu thị cùng Lý thị dọn dẹp xong phòng bếp cũng đã đi nghỉ ngơi.
Thạch Sinh thì đả tọa hành khí trong phòng Dịch Thư Nguyên, mà Hôi Miễn đã chạy đi đâu không còn bóng dáng nữa rồi, cũng không biết có phải là ra ngoài dạo chơi hay không.
Dịch A Bảo ngồi trong thư phòng, chậm rãi bày một bức tranh chữ trên bàn Dịch Thư Nguyên, chính là bức Càn Khôn Biến đã được trang hoàng lại trước đây.
Lúc trước di chuyển trên đường nhiều người không tiện, một đường ngồi trên xe ngựa chỉ nói chuyện, theo Dịch A Bảo thấy là bá gia gia vẫn chưa có thời gian để xem tỉ mỉ.
Thực ra Dịch Thư Nguyên đã xem qua từ sớm rồi, bây giờ chỉ bày ra trước mắt nhìn lại mà thôi.
"Bá gia gia, người thấy trang hoàng như thế nào?"
Dịch Thư Nguyên đánh giá bức tranh chữ mình để lại lúc trước, thò tay nhẹ nhàng đụng vào mảng lớn vết mực đậm để lại phía trên.
"Tay nghề không tệ, ngươi nói có người muốn dùng núi vàng núi bạc và quan to lộc hậu để đổi lấy nó, tại sao không đổi?"
Lúc ở trên đường, Dịch A Bảo đã kể lại việc Tư Tử Xương hứa hẹn cùng với Dịch Thư Nguyên, giờ phút này người sau vừa trêu chọc vừa hỏi, A Bảo đương nhiên là cười cười trả lời.
"Bá gia gia nói đùa, lời người nọ nói quá mức vớ vẩn, mấy chuyện ma quỷ như thế sao có thể tin được chứ?"
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, sau đó lại chợt nói.
"Vậy nếu như những lời mà Tư Tử Xương nói, ít nhất có tám phần có thể tin được thì sao? Hoặc là nói, có thể tin những gì gã nói là thật?"
Dịch A Bảo hơi sững sờ, nhíu mày trầm mặc một hồi.
"Động tâm?"
Dịch A Bảo gãi gãi đầu, cũng không dám giấu giếm bá gia gia.
"Quả thật có một chút. Nhưng mà nghĩ lại, đạo lý đúng như Lý phu tử đã nói, loại điều kiện đó quá mất công bằng với nhân gian."
"Ngươi giống ta, khi còn bé đã gặp được phu tử tốt."
Dịch Thư Nguyên lần nữa nhìn bức tranh chữ trên bàn.
Dịch A Bảo tới sát vào vài bước, cũng nhìn chằm chằm xuống chữ một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mở miệng.
"Bá gia gia, ngài cầm bức tranh chữ này đi đi, đây vốn là chữ của ngài."
Dịch Thư Nguyên nghe vậy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy hợp tình hợp lý, có lòng động, nhưng chỉ sợ cũng có một chút e ngại.
"Ngược lại cũng không cần, chẳng quá quả thật thiếu mất thứ gì đó."
Nói xong, chẳng biết từ lúc nào trong tay của Dịch Thư Nguyên đã xuất hiện một con dấu màu vàng nhạt chế tạo bằng ngọc thạch, hắn ngửa mặt dấu lên trên, hà mấy hơi lên đó.
"Phù."
Dịch A Bảo giống như sinh ra một loại ảo giác, giống như bá gia gia hà một hơi ra, mặt ấn nguyên bản ảm đạm bỗng trở lên rực rỡ hơn một chút.
Sau đó Dịch Thư Nguyên tay cầm con dấu, hạ xuống chỗ trống trên bức tranh chữ trên bàn.
"Pa! ".
Con dấu và mặt giấy vừa chạm vào đã phân, dấu đỏ hiện ra chính là ba chữ cổ triện "Dịch Đạo Tử".
Giờ khắc này trong mắt A Bảo, thư pháp và bút pháp của bức tranh chữ Càn Khôn Biến vẫn là thần hồ kỳ kỹ, bên trên còn lưu lại ý vận không tan.
"Giữ cho thật tốt, về sau muốn xử lý như thế nào tùy vào tấm lòng của các ngươi, ta vẫn là câu nói kia, đừng bán đổ bán tháo là được, tốt rồi, ngủ sớm một chút đi."
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên đi đến trước cửa thư phòng, mở cửa chuẩn bị rời đi.
A Bảo vội vàng hô một tiếng.
"Bá gia gia."
"Còn có chuyện gì?"
"Ách, ta có mấy vị hảo hữu đồng môn, rất muốn xin chữ của ngài, ngài có tiện…"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, cắt đứt Dịch A Bảo.
"A Bảo, chữ của bá gia gia không phải tùy tiện tặng được, thật ra như vị phu tử nọ của ngươi, ngược lại có thể viết tặng một bức chữ, ừm đúng rồi, sáng mai ta sẽ đi lên núi, có lẽ phải đợi hai ngày, nếu như gia gia của ngươi tìm ta thì cứ nói như vậy là được."
Nói xong Dịch Thư Nguyên mới đi ra ngoài, chỉ để lại Dịch A Bảo nghĩ đông nghĩ tây trong thư phòng.
Dịch gia lưu lại một gian phòng ngủ riêng trong trạch viện cho Dịch Thư Nguyên, dĩ nhiên bây giờ hắn sẽ ở nơi này.
Nhưng mà trước lúc vào cửa, Dịch Thư Nguyên lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng thì thầm một câu.
Tào Ngọc Cao đang giở trò quỷ gì?
Mặc dù là ở trong thôn, nhưng bây giờ vẫn chưa đến ngày mùa cần phải dậy sớm làm khuya, lúc trời tờ mờ sáng người trong thôn đều đang nghỉ ngơi.
Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh thức dậy khá sớm hơn so với người khác, mặt trời chưa mọc đã đến trên sườn núi phía nam Khoát Nam Sơn.
Hai tòa mộ của nhị lão Dịch gia hiển nhiên đã được tu sửa qua, Dịch Thư Nguyên đứng trước mộ phần, biết rõ hồn phách của phụ mẫu đã sớm không có ở đây, nhưng vẫn phân biệt bái về phía hai phần mộ.
Thạch Sinh và Hôi Miễn một người một chồn cũng cùng cùng nhau cúi bái, người sau còn thấp giọng nói với Thạch Sinh.
"Đoán chừng trên đời này cũng chỉ có phụ mẫu trong mộ, có thể nhận nổi cái cúi đầu của tiên sinh."
Sau một lát, Dịch Thư Nguyên đi về phía khối núi đá sườn đông, Thạch Sinh và Hôi Miễn cũng đuổi theo sát, chân trời có một đạo kim tuyến không ngừng kéo dài tới.
Mặt trời đang chậm rãi bay lên, ánh sáng chiếu rọi xuống đại địa, tới sườn núi phía nam, mang đến cho Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh một trận ấm áp.
"Ánh sáng mặt trời như lửa, mộc thân như nước, Thạch Sinh, thiên phú của ngươi gần thủy, phải thực sự phải hiểu được thủy hỏa giao hòa mới có thể đúc thành lò đan tiên cơ."
Thạch Sinh nhìn mặt trời phía đông, một lúc sau nhắm mắt lại, phảng phất giống như thật sự có thể cảm giác được dương hỏa tắm gội trên người, đợi lúc lại mở to mắt ra nhìn sau lưng, ngoại trừ sư phụ ra đã nhiều thêm hai người.
"A, tỉnh rồi sao!"
"Chớp mắt cái đã vài năm rồi."
Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông cảm khái nói, hiển nhiên vào thời khắc Thạch Sinh tĩnh định, bọn họ đã sớm tới.
Thạch Sinh tò mò nhìn hai người một cái, một người như là nông dân hoặc là tiều phu bình thường, một người là ông lão cầm quải trượng, nhưng hai người bọn họ khẳng định không phải người bình thường.
"Thạch Sinh, vị này chính là sơn thần Khoát Nam Sơn Hoàng công, vị này chính là Tùng ông trong núi."
Thạch Sinh nhanh chóng hành lễ.
"Thạch Sinh bái kiến sơn thần đại nhân, bái kiến Tùng ông!"
"Ha ha ha ha ha không cần đa lễ".
"Oa oa, trở về là tốt rồi!"
Mấy người không nói thêm gì nữa, nếu như Thạch Sinh đã tỉnh, vậy cùng đi tới chỗ sâu trong núi.
Đi theo bên cạnh sư phụ, Thạch Sinh có một loại cảm giác Khoát Nam Sơn đặc biệt thư thái và thân thiết, hơn nữa mỗi một lần hô hấp đều đặc biệt thoải mái dễ chịu, tựa như linh khí cũng trong veo hơn.
Đợi khi tới gần một dòng suối nhỏ trong núi, Thạch Sinh càng cảm thấy như là đã trở về trong nhà vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận