Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 435: Vô Pháp hòa thượng và vô danh kinh (1)

Vốn tưởng rằng Tương Sơn thiền viện là một địa phương thật sự có phật pháp, Phương Trượng đại sư lại từ bi vi hoài, có thể để cho mình dung thân, không ngờ vẫn là không dung được mình!
Tuy rằng trong lòng hòa thượng có chút buồn khổ, nhưng lại không phải là không cách nào tiêu tan.
Dẫu sao gã vừa mới giết nhiều người như vậy, cũng không rõ ràng đối phương đã là toàn bộ, hay vẫn chỉ là một bộ phận.
Nói không chừng về sau sẽ còn có người tìm đến, ở trong Tương Sơn thiền viện ngược lại có khả năng liên lụy tăng chúng trong chùa.
Cho nên mặc dù Phương Trượng đại sư không phái người tới đuổi, hòa thượng mình cũng sẽ không lại đợi quá lâu, gã chỉ không ngờ rằng đại sư lại bắt gã ngày mai lập tức rời đi.
Hòa thượng không hề suy nghĩ nhiều, xâu chuỗi tất cả thiết phật châu lại, cao thấp quan sát một chút sau đó đeo lên trên cổ.
"Đương đương …đương."
Tiếng chuông của Tương Sơn thiền viện truyền đến, đại biểu cho tăng chúng trong chùa đã nghỉ ngơi, khách hành hương cũng nên đi nghỉ.
Hòa thượng đứng dậy nhìn ngoài cửa, sau đó bước ra bên ngoài, tất cả tăng nhân trong Tương Sơn thiền viện đều đã trở về tăng xá, trừ hòa thượng giả là gã, những tăng nhân khác không có ai dám tùy tiện đi ra ngoài.
Tuy rằng đã vào đêm, nhưng ánh trăng tối nay sáng ngời, đủ để chiếu sáng mọi thứ trên vùng đất.
"Mà thôi mà thôi, quy y nơi đó đi thôi!"
Làm một tên hòa thượng, quả thật giảm bớt đi rất nhiều phiền não, một câu trần duyên đã xong, có thể ngăn cách phần lớn đau khổ, tựa như thoáng cái tháo xuống gánh nặng, nhưng cũng không thể nào là toàn bộ.
Sau khi hòa thượng trở về phòng, khoanh chân thiền ở trên giường, suốt đêm chỉ niệm tụng bốn chữ "Ngã phật từ bi".
Dường như chính là nhắm mắt lại mở mắt ra, bên ngoài đã là thời điểm gà gáy.
Hòa thượng đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó xuống giường, tiếp theo nhấc một túi tăng lữ vác trên đầu vai, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này thậm chí còn chưa được coi là tờ mờ sáng, bên ngoài vẫn còn vô cùng mờ mịt, hầu như toàn bộ khách hành hương ngủ lại cùng lữ nhân trong chùa đều chưa thức dậy, cũng chỉ có cực ít tăng nhân cần chuẩn bị công việc của mình vào lúc này, hoặc xem xét đình viện, hoặc chuẩn bị đồ ăn sáng .
Đinh Phi Hùng không có gì lưu luyến, rời khỏi tăng xá, từng bước một đi về phía tiền viện, nếu đã bảo ngày hôm sau rời đi, vậy trời vừa hừng sáng gã sẽ rời đi.
"Chíp chíp. Chíp chíp" "Chíp chíp tra."
"Chíp chíp chiêm chiếp. Chíp chíp."
Một trận tiếng chim hót thanh thúy cực kỳ rõ ràng vang lên trong chùa im ắng, tiếng chim hót có cao có thấp, cũng có lúc hơi dồn dập.
Đinh Phi Hùng vượt qua một chỗ tường viện, bỗng thấy góc tường bên cạnh có người.
Thạch Sinh dùng sức bẻ nửa khối màn thầu, sau đó bóp thành mẩu vụn, vung đến trên mặt đất nuôi chim.
Trong ngày mùa đông, chim chóc thiếu khuyết thức ăn, thoáng chốc đã có mấy con tụ tập tới đây.
Nhưng mà bên trong đám chim mổ vụn bánh, có hai con không biết bởi vì nguyên nhân gì lại đánh nhau, trong lúc nhất thời mổ nhau khá loạn.
Hai con chim ngươi tới ta đi, vung cánh đấu đá gần đó, khiến những con chim khác đều kinh hãi hoặc là bay lên hoặc là tránh đi.
"Đừng tranh nữa đừng tranh nữa."
Thạch Sinh ở đó kêu, nhưng hai con chim đánh nhau rất hăng, căn bản không thể nào để ý tới tiếng người.
Những con chim khác hoặc nhảy xuống hoặc lách qua hai con chim mổ những mẩu vụn màn thầu trên đất, hoặc là dứt khoát đứng ở nơi xa hơn một chút líu ríu, tựa như xem náo nhiệt.
"Sư phụ, nhanh kêu chúng nó đừng đánh nữa!"
Dịch Thư Nguyên đi tới thì thấy lông vũ chim chóc đều bị mổ xuống, căn bản không nhìn sư đồ hai người bọn họ, đánh cho hôn thiên ám địa, thế là nói với Thạch Sinh.
"Chim chóc không hiểu được tiếng người, muốn khuyên can phải học cách nói chuyện của chim chóc, nhìn sư phụ!"
Tiếng nói vừa hạ xuống, Dịch Thư Nguyên che quạt xếp trong miệng lên tiếng, âm thanh phát ra cùng những tiếng chim kêu không khác gì nhau.
"Chíp chíp chiêm chiếp. Chíp chíp."
Nhưng hai con chim vẫn đánh nhau như cũ, Dịch Thư Nguyên thay đổi một loại cách gọi khác, đồng thời gia tăng âm lượng.
Sau vài tiếng, hai con chim đánh nhau trên mặt đất tách ra, chúng nó vây quanh ở bên cạnh líu ríu không ngừng, sau đó liên tiếp bay tới bay lui trên tầng trời thấp, như là đang tìm kiếm kẻ thứ ba vừa kêu kia.
Đinh Phi Hùng ở phía xa thấy được hiếm lạ, không khỏi đến gần vài bước, nho sinh này vậy mà có thể phát ra tiếng chim hót khó phân biệt thiệt giả.
Mà lúc này, đứa trẻ đứng ở bên cạnh nho sinh náo loạn lâu như vậy cũng không việc gì, không ngờ Đinh Phi Hùng chỉ vừa tới gần vài bước, toàn bộ chim chóc tất cả đều "Rầm rầm" một trận, vuốt cánh bay mất.
Động tĩnh này vừa ra, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh cũng quay người nhìn về phía sau, thấy một tên hòa thượng đứng ngoài vài chục bước.
Tuy rằng không phải là đại sự gì, nhưng Đinh Phi Hùng cũng ít nhiều có chút lúng túng, chỉ có thể chắp tay trước ngực rồi làm một cái phật lễ.
"Bần tăng thất lễ!"
Dịch Thư Nguyên đứng bên đó chắp tay rồi nói ra.
"Chim chóc thiếu ăn, một lát nữa sẽ lại biết bay trở về kiếm ăn."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên cao thấp đánh giá hòa thượng một chút.
"Vị đại sư này, ngươi không phải là tăng nhân trong chùa đúng không? Đây là muốn rời đi sao?"
"Như thí chủ nói, bần tăng cũng không phải là tăng nhân của Tương Sơn thiền viện, ngủ lại một đoạn thời gian, hôm nay chuẩn bị rời đi."
Dịch Thư Nguyên thu hồi quạt xếp đến gần hòa thượng.
"Tăng nhân đều ưa thích xưng người khác làm thí chủ, nhưng mà ta lại chưa từng bố thí ngươi, làm sao có thể được xưng là thí chủ chứ?"
Hòa thượng một khắc trước còn kinh ngạc bởi vì người trước mắt một đầu tóc hoa râm, giờ khắc này nghe vậy cũng hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Dẫu sao gã cũng không phải hòa thượng thật, không hiểu rất nhiều phật lý, thậm chí cũng không có cơ hội nhìn thấy kinh phật gì.
"Thạch Sinh, ngươi nói vì sao tất cả tăng nhân lại xưng mọi người là thí chủ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận