Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 481: Các khí quy nhất (1)

Thần quang bay tới Khoát Nam Sơn chính là Lôi Bộ Tào Ngọc Cao, chẳng qua y tới chậm hơn so với dự đoán của Dịch Thư Nguyên vài ngày.
Nhưng mà thật ra Tào Ngọc Cao cũng không chân chính nhìn thấy dị tượng luyện chế lò đan lúc trước, y chỉ cảm ứng dựa theo khí cơ từ lệnh bài một đường tìm đến Khoát Nam Sơn.
Nhưng sau khi đến trên không của Khoát Nam Sơn, Tào Ngọc Cao đã nhạy cảm nhận ra một chút dị thường, thân là Lôi Bộ chính thần, y có thể mơ hồ cảm nhận được trên núi còn sót lại một chút khí tức lôi kiếp.
Đồng thời lúc này ngay cả ngọc bài cũng không cách nào xác định khí tức của Dịch Thư Nguyên, Khoát Nam Sơn nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, làm sao tìm được người đây?
Dịch tiên sinh ở trong núi? Trong núi lại đã xảy ra chuyện gì?
Trong khi Tào Ngọc Cao đang nghi ngờ, trên một đỉnh núi phía dưới bỗng hiện ra thần quang, sơn thần Hoàng Hoành Xuyên đã một mình hiện thân.
"Tại hạ Sơn thần Khoát Nam Sơn Hoàng Hoành Xuyên, không biết là vị Lôi Bộ thiên thần nào tới đây?"
Tào Ngọc Cao lập tức hạ xuống trên đỉnh núi, chắp tay đáp lễ với Hoàng Hoành Xuyên.
"Lôi Bộ, Tào Ngọc Cao!"
"Thì ra là Tào lôi tướng, không có tiếp đón từ xa, không biết Lôi tướng tới đây cần làm chuyện gì?"
Hoàng Hoành Xuyên đã nghĩ xong lí do thoái thác trong lòng rồi, nếu như người tới hỏi về thiên kiếp, cứ nói có tinh quái độ kiếp trong núi, dù đối phương không biết lễ nghi vẫn muốn truy cứu kỹ hơn, Tùng ông vừa hay có thể đứng ra, dẫu sao bọn họ cũng coi như là cùng nhau lịch kiếp.
Nhưng Tào Ngọc Cao lại không có ý định can thiệp sự vụ trong núi, trực tiếp nói ra ý đồ đến của mình.
"Thực không dám giấu giếm, Tào mỗ có ước định trước cùng một vị bằng hữu, mấy ngày gần đây nhận được tin tức nên đã đặc biệt tìm tới, bởi vì một ít chuyện mà chậm trễ mất hai ngày, nhưng đến đây lại không thấy khí tức của bằng hữu nữa."
Hoàng Hoành Xuyên vuốt râu suy tư một chút rồi hỏi.
"Xin hỏi bằng hữu của Tào lôi tướng là người phương nào?"
Tào Ngọc Cao đã kết luận Dịch Thư Nguyên ở trong núi, mà Hoàng Hoành Xuyên thân là Sơn thần nơi đây, hơn phân nửa biết chút gì đó, cho nên y cũng không nói thêm, xòe tay lộ ra một tấm ngọc bài.
Trên ngọc bài có hai chữ "Tiên Tôn" sáng tối lập lòe.
"Chính là Dịch Đạo Tử!"
Nhìn qua ngọc bài, Hoàng Hoành Xuyên lập tức biết thiệt giả, trên mặt cũng nở nụ cười.
"Dịch tiên sinh đang ở trong núi, xin mời đi theo ta."
Dứt lời, Hoàng Hoành Xuyên bay tới chỗ sâu trong núi, Tào Ngọc Cao cũng khẽ thở ra một hơi rồi lập tức theo sau, rất nhanh đã đến đỉnh núi đám người Tùng ông đứng.
Đến đây, Tào Ngọc Cao đã có thể trực tiếp thấy một chỗ dòng suối xa xa trong núi có dị thường, mặc dù khí tức mịt mờ, thế nhưng có thể trực tiếp liếc mắt nhìn thấy có một lò đan đặc biệt gây chú ý và một người trước lò.
Vừa nhìn thấy sơn thần dẫn theo Tào Ngọc Cao trở về, Hôi Miễn nằm ở Thạch Sinh trên đầu lập tức lên tiếng.
"Tào thần tướng? Sao giờ ngài mới đến?"
"Có việc chậm trễ, đúng là không phải!"
Tào Ngọc Cao trước chắp tay hành lễ đáp lại Tùng ông, lại chắp tay với Hôi Miễn trên đầu Thạch Sinh, Hôi Miễn giẫm trên đầu Thạch Sinh cũng đứng lên, hai chân trước làm ra bộ dáng chắp tay.
Thạch Sinh tò mò nhìn chằm chằm Tào Ngọc Cao, thấy đối phương hành lễ về phía mình bèn vội vàng cùng nhau chắp tay lại.
"Tiểu tử Thạch Sinh, bái kiến Thần Tướng!"
Trên mặt Tào Ngọc Cao lộ ra một nụ cười tự cho là hòa ái, y biết rõ hài tử này.
"Ngươi chính là đồ đệ của Dịch tiên sinh đúng không?"
"Vâng."
Nhìn biểu cảm của Tào Ngọc Cao, Thạch Sinh chỉ dám nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tào Ngọc Cao ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh, xem ra những người ở đây đều có quan hệ không kém với Dịch tiên sinh.
Nhưng cũng là bởi vì lôi thần tới đây, cho nên đỉnh núi thoáng trở lên trầm mặc ngắn ngủi.
Hôi Miễn ngược lại không sợ Tào Ngọc Cao, có lần trải qua trước đây, nó biết rõ lão Tào là một vị thiên thần khá thoải mái, chủ động bắt lời.
"Tào thần tướng, ta nói một chút vì sao tiên sinh tìm ngài tới đây nhé, lúc trước chúng ta gặp một người ở Nguyệt Châu..."
Hôi Miễn kể lại đại khái việc phát giác được Tư Tử Xương sau đó chạy đến Nguyệt Châu.
"Lực lượng tinh thần của Tư Tử Xương hao tổn quá lớn, muốn tạm thời khôi phục nhất định phải mất một tuần, ngoài miệng gã nói không biết vị bằng hữu nọ của ngươi, nhưng tiên sinh nói bọn họ tất có liên quan."
"Thành Nguyệt Châu, Tư Tử Xương?"
Tào Ngọc Cao theo bản năng nhìn về phía thành Nguyệt Châu, nếu như là một tuần mà nói, bây giờ Tư Tử Xương tất nhiên vẫn chưa có xuất quan.
Sau đó Tào Ngọc Cao quay lại, nhìn qua Dịch Thư Nguyên phương xa, lò đan nọ thực sự quá dễ làm người khác chú ý, cũng không khó để đoán đối phương đang làm gì.
"Không ngờ Dịch tiên sinh còn tinh thông đan thuật tiên đạo, bây giờ đã không thấy nhiều tiên nhân nghiên cứu đạo này nữa!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng muốn mở mang kiến thức tiên đan chân chính có bộ dáng gì!"
Nghe hai vị thần đối thoại, Hôi Miễn cúi đầu liếc nhau cùng Thạch Sinh.
Cho dù một người một con chồn luôn luôn cho rằng sư phụ lợi hại nhất, nhưng bọn họ cũng rõ ràng đan thuật của Dịch Thư Nguyên được thôi diễn như thế nào, lại cộng thêm lần đầu tiên luyện đan, chưa hẳn có thể thỏa mãn sự chờ mong của sơn thần cùng thiên thần?
"Cũng không biết lúc nào có thể luyện thành?"
Tào Ngọc Cao ngược lại cũng không lo lắng, suy nghĩ một chút sau đó cười nói.
"Ta đoán sẽ không quá lâu, nhiều nhất còn cần vài ngày!"
Bây giờ Tào Ngọc Cao cũng coi như là có chỗ hiểu rõ về Dịch Thư Nguyên, y chậm trễ chưa tới đây, nhưng chắc chắn Dịch tiên sinh không thể nào bế quan luyện đan quá lâu, nhất định sẽ phân tâm lưu ý tới Tư Tử Xương.
Cho nên trễ nhất là trước khi Tư Tử Xương xuất quan, nhất định Dịch Thư Nguyên sẽ thành đan.
Mọi người cũng không nhiều lời nữa, chỉ đứng trên núi kiên trì chờ đợi, ngược lại là người Dịch gia trong thôn lại vô cùng lo lắng khi thấy Dịch Thư Nguyên đã đến ban đêm vẫn không trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận