Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 482: Các khí quy nhất (2)

Trong bóng đêm, sao trên đỉnh đầu thủy chung vô cùng chói mắt.
Ý cảnh của Dịch Thư Nguyên kéo dài ra, tựa như không chỉ là ngồi phía trước bên ngoài lò đan, càng như là thân trong lò đan.
Giờ phút này hồ lô càn khôn đã bay đến đỉnh lò đan, bên trên cũng có sao sáng lóng lánh, tựa như cũng là một bộ phận của lò đan, đồng thời theo hỏa diễm lò đan cùng nhau thay đổi ánh sáng.
Hiện giờ lò đan đang trong quá trình không ngừng hội tụ và rèn luyện linh khí, cho đến khi tìm ra được đan liệu có khả năng thừa nhận cực hạn, lại đồng thời duy trì điểm thăng bằng.
Có lẽ đây là một quá trình cần mài giũa, vừa rèn luyện thiên địa linh khí và nhật nguyệt hoa quang, lại tương dung cùng với nhiều khí, tuy không phải là chuyện dễ nhưng đó cũng là tương đối mà thôi.
Đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, thuận theo các khí bên trong biến hóa, thậm chí hắn còn có một loại cảm giác đánh giá về đạo biến hóa của bản thân, cũng giống như suy nghĩ ban đầu của hắn về đan thuật, luyện đan cũng là một loại biến hóa.
Quá trình luyện đan bắt đầu từ chập tối ngày lô thành, đến buổi chiều ba ngày sau đó.
Sau ba ngày ba đêm, lần này mặc dù đan liệu khí trong lò đan còn chưa tới đạt cực hạn chân chính, nhưng Dịch Thư Nguyên cảm giác lần đầu luyện đan không nên hăng quá hóa dở, luôn vận pháp thi thuật ổn định ở một điểm thăng bằng.
Không cần thủ quyết hay động tác gì, Dịch Thư Nguyên chỉ cần khẽ động ý niệm trong đầu.
Trong chốc lát, các khí trong lò quy nhất, hóa thành một luồng đan khí đặc thù, từ khí hoá vật.
Lò đan cũng vào lúc này khẽ chấn động nhỏ.
"Cạch ! ".
Nương theo âm thanh trầm thấp rõ ràng, một đạo gợn sóng mịt mờ từ chỗ lò đan truyền tới sơn dã.
Trên một đỉnh núi khác, tinh thần mọi người lập tức chấn động, nhao nhao xốc lại 12 phần tinh thần.
"Vù vù. Vù vù vù…"
Gió núi gào thét, cũng có linh khí từ nơi xa hội tụ tới.
Sau một khắc, nắp của lò đan trong núi bay lên, trong ngọn lửa ngút trời, có từng hột ánh sáng ngưng thực theo biển lửa từ lò đan cuốn lên trên bầu trời.
"Khai lò rồi!"
"Tiên đan!"
Trên đỉnh núi nọ không khỏi truyền đến tiếng kinh hô, mà Dịch Thư Nguyên lại ngưng thần nhìn lên bầu trời.
Từng hột ánh sáng lắc lư vài cái ở phía chân trời, rõ ràng bắt đầu chấn động.
Ông !
"Đùng !" "Đùng !" "Đùng !" "Đùng !".
Chỉ trong thời gian nháy mắt, hơn 20 viên đan dược trực tiếp nổ tung hơn phân nửa, từng đạo đan khí và linh quang tán dật văng tung tóe, rồi lại bị những viên đan dược xung quanh hấp thu không ít.
Phía dưới là lò lửa ngút trời cùng ánh nắng chiều nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời, mà đan dược vẫn cuộn mình bên trên nhiệt lực của ngọn lửa như cũ.
Ông !
Toàn bộ đan dược lần nữa chấn động, hơn nữa lại nổ tung không ít, trong đan khí ào ào trút xuống chỉ còn lại có năm viên.
Sau một khắc, năm viên đan còn lại vậy mà nhao nhao phóng lên trời, riêng phần mình trốn về bốn phương.
"Muốn chạy!"
Dịch Thư Nguyên chỉ một ngón tay lên trời, hồ lô càn khôn lập tức dựng lên trên không, miệng hồ lô mở ra tiếp đó xuất hiện một trận linh phong gào thét, tựa như cũng là lửa trong lò nhưng lại có một cỗ mùi rượu.
Năm viên đan dược lập tức bị hút trở về, hồ lô ở trên trời đảo một cái, năm viên đan dược không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị hút vào trong hồ lô.
Sau đó nắp hồ lô bay trở về đậy lên, hồ lô chậm rãi hạ xuống mặt đất, rơi vào trong lòng bàn tay mở sẵn của Dịch Thư Nguyên.
Cùng lúc đó, nắp lò đan chậm rãi hạ xuống, áp chế bộ phận lửa lò trở về bên trong.
"Cạch ! ".
Lò đan nhẹ nhàng chấn động, hết thảy động tĩnh cũng trở lại bình thường.
Trên một đỉnh núi khác, mọi người có chút không thể chờ đợi được nữa, lập tức đạp không đến.
"Chúc mừng Dịch tiên sinh luyện ra một lô tiên đan!"
"Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"
"Hóa ra thời khắc luyện thành tiên đan sẽ có cảnh tượng như vậy, linh tính đan dược lại mạnh như thế, còn muốn phá không bỏ trốn!"
Dịch Thư Nguyên chắp tay với mọi người sau đó khách khí nói.
"Đa tạ chư vị bảo vệ rồi, Tào thần tướng, cuối cùng ngươi đã tới!"
"Tiên sinh chớ trách, có việc chậm trễ!"
Hôi Miễn và Thạch Sinh cũng vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi gần lò đan vẫn không nhịn được mà tiếc hận.
"Mấy viên bị bể nát thật đáng tiếc."
"Đúng vậy, thật đáng tiếc."
Dịch Thư Nguyên cũng thấy tiếc, nhưng trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh, mặc dù số lượng không bằng dự đoán, nhưng chất lượng năm viên còn lại có thể nói đã vượt qua đoán trước.
Đám người Hoàng Hoành Xuyên nghe Thạch Sinh và Hôi Miễn nói, trên mặt đều xuất hiện nụ cười.
"Đây chính là tiên đan, có thể thành năm viên vẫn còn chê ít à? Có bao nhiêu người có thể thấy được hàng chính phẩm trên đời này chứ!"
Dịch Thư Nguyên nghe vậy cũng thoáng kinh ngạc.
"Tiên đạo đan thuật lại suy tàn đến mức đó sao?"
Hoàng Hoành Xuyên nhẹ gật đầu, vừa vuốt râu đồng thời cũng suy nghĩ trong lòng, mặc dù hôm nay tiên đạo đan thuật không còn thịnh, nhưng hình như trước đây cũng không có thời điểm nào quá hưng thịnh thì phải?
"Sư phụ, vừa nãy ngài thu nhanh quá, con còn chưa thấy rõ, con muốn nhìn xem tiên đan có bộ dạng như thế nào!"
"Tiên sinh, ta cũng muốn nhìn lại một chút ".
Ba người khác ngậm miệng không nói, bọn họ không thích hợp nói lời này, nhưng bảo bọn họ không muốn nhìn xem là không thể nào.
Dịch Thư Nguyên gật đầu nhẹ, cũng không nói cái gì, mở nắp hồ lô ra khẽ đổ vào trong tay, trong mùi rượu nhàn nhạt, từng viên đan dược xuất hiện trên bàn tay.
Đan dược cực kỳ mượt mà, chỉ bằng viên đậu nành, toàn thân hiện ra màu vàng, mơ hồ bọc lấy ánh sáng, không có bất kỳ động tĩnh nào.
"Đây là tiên đan sao!"
"Ăn vào có thể trường sinh bất lão không?"
Dịch Thư Nguyên lắc đầu cười hồi đáp.
"Đương nhiên không thể, nhưng người thường ăn vẫn có thể kéo dài tuổi thọ trừ bệnh trừ họa."
Tùng ông nhìn tiên đan cảm khái nói.
"Tiên đan trân quý như thế, chỉ dùng để kéo dài tuổi thọ thì quá mức đáng tiếc, Dịch tiên sinh, đan này tên là gì?"
"Đan này cường thân tráng khí, lại có ảo diệu minh tâm bổ thần, gọi là Dưỡng Nguyên Đan đi."
Còn những huyền diệu khác thì Dịch Thư Nguyên lười quy kết ra, càng không khả năng dùng cái loại tên khoa trương trong Đan Thuật Diệu Tuyệt để nói, hai chữ Dưỡng Nguyên là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận